Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lái Buôn

Lái Buôn

Tác giả: Lục Ngấn

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 134976

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/976 lượt.

xét về mặt hưởng thụ cùng đãi ngộ trong ma giáo thì Hướng Vân Thâm cũng không hẳn là điên. Hắn chỉ là có chút suy nghĩ khác người một chút mà thôi.
Sau khi biết Nghiêm Ngạn học được rất nhiều võ công, Hướng Vân Thâm cũng không cuốn lấy hắn bắt hắn phải tỷ thí hay luận bàn cái gì giống võ lâm minh chủ Tông Trạch. Hướng Vân Thâm cảm thấy hứng thú với hắn, chỉ là sai người dâng lên mỹ thực, trời rét đưa áo lông cừu, tuyết lớn lại thêm chậu than, lễ ngộ vô cùng đầy đủ, còn thường xuyên làm cho hắn “Kinh hỉ”.
Ngay từ đầu, Hướng Vân Thâm đã đưa lên cho hắn một tá mỹ nam thuần một sắc tuấn tú xinh đẹp.
Nhưng Nghiêm Ngạn cũng chẳng giữ được tâm tình tốt đó bao lâu. Khi hắn chỉ còn cách nhà có mấy ngày đường, đi ngang qua một ngôi miếu hương khói thịnh vượng dưới chân núi thì gặp một chiếc kiệu nhỏ của quan gia bị vài tên cướp chặn đường. Đám nha hoàn đi theo cỗ kiệu cùng nhóm bà tử đang ôm quấn lấy nhau thét lên chói tai.
“Có ai không, cứu mạng a!”
Cỗ kiệu quan kia cùng lắm cũng chỉ cách Nghiêm Ngạn mười bước, hắn vẫn làm như không thấy, cứ thế bước qua.
“Tráng sĩ, mau mau cứu tiểu thư nhà ta với…” Một nha hoàn mắt sắc lao ra khỏi đám người, chạy thẳng về phía Nghiêm Ngạn, thất thanh kêu gọi.
Nghiêm Ngạn rõ ràng vẫn bỏ mặc.
“Ngươi, ngươi…” Nàng chán nản nhảy tới trước mặt hắn, chỉ vào hắn tức giận mắng: “Tiểu thư nhà ta là cháu gái bên ngoại của Liễu thứ sử đó nha, sao ngươi có thể thấy chết mà không cứu được?”Không biết lớn nhỏ, cũng không ngẫm lại đây chính là cơ hội cho kẻ thảo dân vô danh như hắn có thể đạt được vinh hoa phú quý vô cùng!
Nghiêm Ngạn mặt không chút thay đổi, bước vòng qua cô ta.
Cho dù cứu người thì sẽ thế nào? Sau đó có ai đến trả tiền cho hắn đâu. Những việc cứu người này hắn sẽ không làm, bởi vì Vân Nông đã từng nói, không có việc gì thì đừng cứu người lung tung, đỡ phải cứu tới cứu lui cứu thành oan.
Mà điều hắn hướng đến, chính là làm một phu quân tốt, thừa hành tất cả ý chỉ của phu nhân.
Mắt thấy người cứu mạng duy nhất cứ vậy rời đi, tiểu nha hoàn được phái tới ngăn đón người cứu mạng liền dứt khoát túm chặt lấy ống tay áo Nghiêm Ngạn, quay đầu hướng về đám cướp đang chuẩn bị công kích kia mà quát lớn.
“Mau thả tiểu thư nhà ta ra. Nếu không, cô gia nhà ta sẽ giết các ngươi!”
Có lầm hay không … Vậy cũng được hả?
Bất ngờ bị cuốn vào một sự kiện bên đường, tâm tình Nghiêm Ngạn rất ác liệt. Đám đạo tặc không chuyên kia nghe thấy tiếng quát đầy kích động của nha hoàn nọ, lập tức đổi hướng đao kiếm, nhằm thẳng về phía Nghiêm Ngạn mà xông tới. Còn nha hoàn đã kéo hắn xuống nước, thấy bọn cướp nhất loạt xông đến, lập tức bỏ tay áo hắn ra, núp sang một bên nhìn hắn. Trên mặt còn lộ vẻ ‘đây là cơ hội tạo hóa ban cho ngươi’ nữa chứ.
Nghiêm Ngạn chẳng hề muốn nhúc nhích, lại càng không muốn thành toàn cho tâm ý của nha hoàn kia. Hắn thoáng giơ một tay lên, trước khi đao kiếm sắp chém đến đã dùng thủ pháp cách không điểm huyệt ngăn trở đám đạo tặc tìm lầm đối tượng kia. Ngay sau đó, hắn liền xoay người tiếp tục con đường của mình. Trong lòng cũng đang tính toán xem tiếp theo nên nghỉ chân ở đâu. Hắn nhất định phải mua một con ngựa tốt, đỡ phải bị phiền toái bò lên người một lần nữa.
Thấy hắn chỉ cần khoát tay một cái đã giải quyết xong đám đạo tặc, nha hoàn lập tức sáng mắt, sửa đổi thái độ khinh tiết đối với hắn lúc trước, bước nhanh đi lên gắt gao bám trụ cánh tay của võ lâm cao thủ trước mắt, nhất định không buông.
“Đợi chút, đại hiệp, ngươi không được đi —— “
“Buông ra.” Nghiêm Ngạn dễ dàng tránh khỏi nàng.
“Chậm đã, tiểu thư nhà ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, cực lực đứng chặn trước mặt hắn, tranh thủ thời gian chờ tiểu thư nhà mình sớm đã ra khỏi kiệu, đi tới.
“Đa tạ tráng sĩ…” Thiên kim tiểu thư vừa được cứu vớt, đi tới trước mặt hắn khom thân hình mảnh mai, nhìn hắn cúi đầu, “Ta họ Sở, không biết đại danh của tráng sĩ là?”
Nghiêm Ngạn đá đầu bước đi, “Không nói với ngươi.”
“…”
“Đợi một chút, tiểu thư nhà ta còn muốn nói ra suy nghĩ của mình!” Tận trung với cương vị công tác, nha hoàn lúc này trực tiếp nhảy lên ôm cứng lấy hai chân hắn.
“Nếu không có tráng sĩ cứu giúp, có lẽ tính mạng của ta đã nguy rồi. Đại ân đại đức này không biết phải đền đáp thế nào, ta…” Mỹ nhân nói đến đây, trên mặt liền bay lên mấy đóa mây đỏ, thẹn thùng vô hạn, lấy khăn thêu lên che mặt, “Ta nguyện lấy thân báo đáp.”
Nghiêm Ngạn không khách khí, hắt nguyên bồn nước lạnh vào người nàng, “Không cần.”
“Tráng sĩ, ngươi…” Nàng ngẩn ra, đôi mắt đẹp không biết làm sao cứ chớp chớp.
“Ta đã thành thân.” Hắn vừa nói rất ngắn gọn vừa bước đi.
“Ta, ta không ngại chuyện hai nữ chung hưởng một chồng…” Thấy hắn lại muốn đi, vị thiên kim kia liền kích động đuổi theo phía sau hắn, nói với theo.
Hắn hung tợn xoay người, trừng mắt nhìn nàng “Ta rất để ý.” Đùa giỡn cái gì vậy hả?
“Vì… vì sao?” Nàng co rúm người lại, cắn môi, bộ dáng vô cùng điềm đạm đáng yêu.
“Ngươi rất vướng bận.” Hắn mới tân hôn mà, vì sao hắn


Snack's 1967