
Tác giả: Qúy Khả Sắc
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134296
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/296 lượt.
h đọng lại vẻ đau thương của cô, hạ quyết tâm xoay người rời đi, để lại cô với cõi long lạnh như băng.
Cô nhìn bóng lưng của anh, đôi mắt nóng lên, nước mắt hoà nước mưa tràn ra.
Ngày đó, Đài Bắc cũng mưa.
Nhưng không phải là mưa tầm tã, là mưa phùn lấm tấm, dầy đặc đan xen nỗi ưu thương.
Ngày đó, anh vì cô vợ tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ, xin phép công ty, đáp phi cơ tới Thượng Hải đón cô, cầm một bó hoa tươi, một giỏ hoa quả, bất an không yên đến khu nhà cao cấp của Uông gia.
Nghênh đón anh là bà mẹ vợ từ trước đến giờ chưa nói với anh được một lời, vừa thấy mặt anh, bà không chút khách khí thưởng cho anh hai cái tát.
“Tôi đã sớm nói, Ngữ Đạt nhà chúng tôi ở với cậu sẽ chỉ khổ! Cậu lại còn mặt mũi nào tới đón nó? Nó sẽ không cùng cậu trở về! Cho dù nó có muốn, tôi cũng tuyệt đối không cho phép!”
Có một ngày, anh sẽ chứng minh bản thân xứng đôi với cô, cho cô một cuộc sống giàu có, đến lúc đó tin tưởng cha mẹ vợ sẽ đối xử tử tế hồ hởi với anh.
Anh tự nói với mình, ngày đó sớm muộn sẽ đến, nhưng không ngờ trước đó, cô lại đưa ra đơn ly hôn. . . . . .
Ngày đó, mưa xuân kéo dài, mà tim của anh, cũng bị từng biến cố làm tổn thương vỡ nát.
Em biết anh rất ghét mẹ em, nhưng có cần nguyền rủa bà như vậy không?
Viên Thiếu Tề nhắm mắt dựa vào lưng ghế phía sau, khóe miệng cong lên nét tự giễu.
Đúng là anh không thích bà mẹ vợ đó, có lẽ cũng có cả một chút thù hận, bởi vì anh chưa từng cảm nhận được chút thiện ý nào từ con người đó.
Người nhà của anh, chưa từng có ai cho anh sự ấm áp, anh hận cô, cũng hận cả người nhà của mình. . . . . .
“Tiên sinh, con đường phía trước hình như đang thi công, có cần phải thay đổi tuyến đi không?” Câu hỏi của lái xe kéo anh ra khỏi suy nghĩ.
Viên Thiếu Tề mở mắt ra, nhìn một hàng xe dài phía trước, gật đầu.”Quẹo phải đi, theo cửa sau khách sạn đi vào.”
“Được.” Lái xe chuyển động tay lái, bánh xe chạy qua chỗ lõm đầy nước, bắt lên tung tóe.
Viên Thiếu Tề chỉ thị đường đi cho lái xe, hướng cửa sau khách sạn Xuân Duyệt đi tới , đột nhiên, lái xe như thấy cái gì, khẩn cấp dừng xe.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
“Có một người đàn bà đột nhiên xông ra .” Lái xe nhíu mày giải thích.
Viên Thiếu Tề đảo mắt qua, thấy một người quần áo hỗn loạn, toàn thân vô cùng bẩn, bà bị chiếc xe làm kinh hoảng, nằm úp sấp ngã trên mặt đất, sau đó cười hì hì đứng lên, ngẩng mặt.
Anh bỗng dưng chấn động, hoảng sợ trợn mắt.
Mặt người đàn bà này rất quen thuộc, giống hệt vị mẹ vợ mới xuất hiện trong hồi ức của anh, chỉ là thiếu đi nét cao quý lúc đó, thêm vài phần ngu đần.
Xác định người bình an, lái xe một lần nữa khởi động xe, Viên Thiếu Tề vội vàng ngăn cản.
“Cho tôi xuống xe chỗ này được rồi.” Anh thanh toán tiền xe, vội vàng xuống xe, đi theo phía sau người kia.
Chỉ thấy bà ngây ngốc đi ở đầu đường, thần thái mơ hồ, đi lại lảo đảo, chật vật không chịu nổi.
Là. . . . . . mẹ của Ngữ Đạt?
Lòng thầm rung động, không thể tin, anh tự thuyết phục bản thân hẳn là nhận lầm người, nhưng mặt mày ngũ quan thật sự quá giống người trong trí nhớ.
Bà nghênh ngang đi tới, tò mò nhìn xung quanh, lúc đi qua công viên bà chợt phát hiện trong một cái thùng đặt một cái sandwich đã ăn một nửa, lên tiếng hoan hô.
Viên Thiếu Tề kinh ngạc trừng mắt nhìn bà cầm sandwich lên, sắp đưa vào miệng.
“Cái này không thể ăn!” Anh đoạt lấy sandwich.
Người đàn bà hoảng hốt nhìn anh.”Cậu là ai? Sao lại giật đồ của tôi?”
“Tôi không giật, thứ này không thể ăn.” Anh giải thích.
Bà nghe không hiểu, quắt miệng, ủy khuất muốn khóc.”Bụng tôi rất đói. . . . . . Trả lại cho tôi, trả lại cho tôi!”
Anh sững người đứng thẳng tại chỗ, nhìn người kia như đứa trẻ khóc to hu hu, thật lâu sau, mới mở miệng.
“Bà là. . . . . . mẹ Ngữ Đạt sao?”
“Cậu nói Đạt Đạt?” Đôi mắt người đàn bà vui mừng tỏa sáng.”Cậu biết Đạt Đạt nhà chúng tôi sao? Nó ở đâu? Cậu dẫn tôi đi tìm nó được không?”
Người đàn bà này đúng là mẹ của Ngữ Đạt .
Lòng Viên Thiếu Tề chìm xuống.”Không phải bà về nhà là có thể gặp cô ấy sao?”
“Tôi cũng muốn về nhà, nhưng mà. . . . . . tôi quên đường mất rồi.”
Là chứng mất trí nhớ của người già sao?
Viên Thiếu Tề chợt nghĩ ra, nhớ tới lúc trước từng tiếp đãi một người khách cũng mắc chứng bệnh tương tự ở khách sạn, triệu chứng của căn bệnh này, đó là thoái hóa trí nhớ và trí lực.
Đây là nguyên nhân Ngữ Đạt phát cuồng tìm mẹ giữa trời mưa sao? Vì người mẹ kính yêu của cô, nay đã thành một người ngu ngốc?
Lòng Viên Thiếu Tề căng thẳng, nơi cổ họng đắng chát, đến giờ anh mới lĩnh ngộ cái tát đó cũng không phải không có đạo lý.
“Tôi đưa bà về.” Anh theo bản năng nói dịu dàng.
“Tôi chưa muốn về!” Bà Uông khóc to, ngoan cường nhắm đến cái sandwich trong tay anh.
“Tôi muốn ăn cái này, tôi đã đói bụng.”
“Cái này hỏng rồi, không thể ăn.” Anh ném sandwich vào thùng rác.”Tôi biết quanh đây có đồ ăn ngon, tôi dẫn bà đi.”
“Tốt tốt!” Nghe nói có đồ ngon có thể ăn, bà Uông chuyể