
Tác giả: Tát Không Không
Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015
Lượt xem: 1342010
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2010 lượt.
gờ vì một nồi canh gà mà xảy ra nhiều chuyện thế. Không chăm sóc tốt cậu ta, lúc về cậu ta kể với mẹ thì làm sao? Bỏ đi bỏ đi, với thân phận học sinh của cậu ta, phục vụ thiếu gia này vài bữa cơm vậy … hỏng bét!” Tôi nhìn đồng hồ: “3h rồi, mình phải đi mua thức ăn, đi trước đây.”
Vừa nói vừa cầm túi chạy ra ngoài, ai dè suýt đụng khách ở ngay cửa, tôi vội vàng xin lỗi: “Ngại quá…… Ô! Là anh!” Tôi kinh ngạc lên tiếng, người đến lại chính là người họ Hoa tối hôm qua kia, sao anh ta có thể tìm thấy nơi này mà tới? Nghĩ tới tối qua Chí Chí không nể mặt, tự mình trả tiền, tôi thầm kêu, chắc không phải anh ta tới gây chuyện chứ?
Lúc này Chí Chí nhìn thấy anh ta, cũng lặng đi.
Tôi tỉnh người, hỏi: “Xin hỏi có việc gì không?”
“Tôi muốn mua vài bộ quần áo cho người con gái tôi thích, có thể giúp tham khảo chút không?”
“Đương nhiên có thể.” Hóa ra là mang tiền tới, tôi vội vàng ân cần hỏi thăm: “Thân hình cô ấy đại khái thế nào? Bình thường thích mặc loại quần áo gì?”
“Cô ấy……” Anh ta chầm chậm quay đầu, nhìn Chí Chí, trên mặt lóe lên một loại thần sắc khiến người ta khó mà đoán ra: “Thân hình cô ấy và Dương tiểu thư gần như nhau, mà phong cách mặc cũng giống. …… Có thể mời Dương tiểu thư thử giúp không?”
Chí Chí nghe rồi, cảm thấy có lý, liền nhịn, giúp Hoa Thành thử quần áo.
Có điều tên Hoa Thành này thực sự không đơn giản, hỏa nhãn kim tinh* (Mắt của Tôn Ngộ Không), mỗi một bộ quần áo anh ta chọn, Chí Chí mặc lên đều rất hợp. Mỗi lần Chí Chí bước ra từ phòng thử đồ, anh ta đều sẽ gật đầu nhè nhẹ, khóe miệng lộ ra nụ cười có như không.
Cứ như vậy thử hai tiếng đồng hồ, cuối cùng anh ta cũng hài lòng, kêu tôi gói hết hơn chục bộ quần áo Chí Chí vừa thử qua vào. Tôi làm theo lời, sau đó đưa túi đồ cho anh ta. Trong lòng thầm sướng, hôm nay kiếm gấp đôi rồi.
Ai ngờ anh ta không nhận: “Đưa cho Dương tiểu thư đi, đây là tôi tặng cô ấy.”
Cô gái anh ta thích không lẽ chính là Chí Chí?
Tôi nhíu mày, đây, có coi là tỏ tình không?
Chí Chí nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi không cần.”
Hoa Thành cũng không nổi nóng, chỉ lạnh nhạt nói: “Hình như em rất thích cự tuyệt anh.”
Tôi vội vàng ra hiệu bằng mắt với Chí Chí, tiểu thư à, chẳng phải nói với cậu rồi ư, cậu càng cự tuyệt, anh ta càng thích thú. Một mặt giải thích: “Không phải, bởi vì……” Tôi lo lắng, đành nói bừa: “Hoa Thành tiên sinh, anh đừng cho rằng những bộ quần áo này nhìn đẹp, thực ra chất lượng rất kém, mặc 1,2 ngày sẽ bị hỏng.”
Vừa nói xong, khóe mắt liền liếc thấy hai cô gái đang chuẩn bị bước vào vội vàng đi ra.
“Hóa ra cửa hàng thời trang này kém thế, nhìn xem, đến bà chủ cũng tự mình thừa nhận rồi.”
“Thật nguy, xém chút đã mua rồi.”
“Về nói cho Sa Sa bọn họ biết, sau này đừng mua nữa.”
“Đúng, mình cũng về thông báo cho Lệ Lệ.”
Tiếng bàn luận của hai người xa dần, dường như tôi nhìn thấy đồng bạc trắng chầm chậm bay mất, thật là khóc không ra nước mắt, lòng đau như cắt.
Nhẹ nhàng quay đầu, quả nhiên, mắt Chí Chí phát hỏa, muốn giết tôi rồi.
Tôi vội vàng cầm túi lên, cười ha ha: “Cái đó, mình phải về nhà chăm trẻ, đi trước nha.” Nói xong, vội vàng chạy biến.
Hóa ra cậu ta tên là Lâm Hôn Hiểu (1)
Tôi nhíu mày, quay người, lại đụng phải bức tường thịt, nhất thời chưa đứng vững, lùi lại. May mà một đôi tay giữ tôi, "không sao chứ?" Cậu ta hỏi.
Tôi vuốt ngực, vừa hết kinh hãi: Không sao mới lạ! Đây là tầng 16, nếu rơi xuống, với thể trọng của tôi nhất định sẽ đập ra một cái vũng lớn, đợi công ty quản lý vật chất tới đám tang của tôi đòi phí tu sửa đường thì làm thế nào? Há chẳng phải mất mặt ư?
Hoàn hồn, tôi bắt đầu khởi binh hỏi tội: "Cậu làm gì mà ra đây?"
"Muốn ra nói với cô một lời, tôi ăn xong rồi, ngoài ra muốn một thứ nữa." Cậu ta giật điện thoại của tôi, nhanh chóng thêm vào một dãy số trên màn hình, ấn phím gọi, đợi điện thoại trong túi quần cậu ta reo, tôi mới tỉnh ngộ: Thứ cậu ta muốn là số điện thoại của tôi.
"Sau nay tôi không cần đợi ngoài cửa nữa rồi." Cậu ta trả điện thoại cho tôi.
"Chúc Thảo Nhĩ." Cậu ta lặp lại: "Chúc Thảo Nhĩ."
"Đừng có không biết lớn nhỏ gì, vẫn phải gọi tôi là chị, nếu không sau này tự mình ăn mỳ, nghe thấy chưa?" Tôi uy hiếp.
Cậu ta phản đối liếc tôi một cái, quay người bước tới ngồi trên ghế sô fa, tự mình bật ti vi xem
"Sắp thi rồi còn xem tivi?" Tôi vừa đóng cửa sổ vừa càu nhàu.
Cậu ta không để ý tới tôi.
"Đúng rồi, mẹ cậu gọi điện thoại về chưa?" Tôi hơi sợ cậu ta mách mẹ, nói gần nói xa.
Vẫn không thèm để ý.
"Lâm Hôn Hiểu." Tôi gọi rõ họ tên.
Lần này cậu ta có hành động, ngẩng đầu lại, nhìn tôi, "Hôn Hiểu," Cậu ta nói "Gọi tôi Hôn Hiểu là được rồi, không cần thêm họ."
Hôn Hiểu? còn âm dương* (Cái này nằm trong câu: Tạo hóa chung thần tú, âm dương cát hôn hiểu, hôn hiểu là ban ngày, âm dương là ban đêm). Tôi đưa t