pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Láng Giềng Hắc Ám

Láng Giềng Hắc Ám

Tác giả: Tát Không Không

Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015

Lượt xem: 1342011

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2011 lượt.

úi rác to cho cậu ta, dặn dò: "Mang đi vứt."
Cậu ta cũng không phản đối, xách lên rồi ra ngoài.
Đợi cậu ta vừa ra khỏi cửa, tôi lập tức đóng cửa.
"Cô làm gì vậy?" Cậu ta gõ cửa.
"Tự về nhà ôn tập." Tôi thu dọn bát đũa, vào phòng bếp rửa bát, không để ý tới cậu ta nữa.
Ngày thứ hai lẽ ra Chí Chí trông cửa hàng, tôi liền vùi đầu vào ngủ. Mơ mơ màng màng bị tiếng điện thoại đánh thức, ấn phím nghe một cái, là em gái gọi đến nói Chí Chí cả sáng chưa đến.
Tôi giật mình, tỉnh ngay lập tức, hỏng bét, hôm qua Chí Chí và Hoa Thành thi rượu, không xảy ra chuyện chứ.
Vội gọi điện cho cô ấy, nhưng từ đầu tới cuối đều không được, lập tức đánh răng rửa mặt xong, chạy ngay tới nhà cô ấy, gõ cửa hồi lâu, cũng không động tĩnh.
Đang do dự có cần báo cảnh sát không, cửa đột nhiên mở ra, một dáng người cao to xuất hiện trước mắt tôi.
Áo khoác đen, tính tình lặng lẽ, đôi mắt trầm lắng. Hoa Thành?!
Tôi kinh ngạc tới nỗi cằm sắp rơi xuống đất, sao anh ta lại ở nhà Chí Chí? 






"Tới tìm Chí Chí?" Hoa Thành hỏi.
Tôi ngơ ngẩn gật gật đầu.
"Cô ấy đang nổi giận với cái giường, tính khí không được tốt, cô đợi chút đi." Hoa Thành mời tôi vào phòng, sau đó lấy áo khoác, mỉm cười nói: "Tôi có chút việc, đi trước, buổi trưa quay lại."
Cửa đóng lại một phút sau, tôi mới tan băng, lập tức chạy tới phòng ngủ nhìn, chỉ thấy Chí Chí ngồi trên giường, áo sơ mi chưa chỉnh lại, đầu tóc lộn xộn, hai mắt đờ đẫn.
Trong lòng tôi đau như cắt, chạy bổ lên trước ôm cô ấy, nước mũi và nước mắt điên cuồng rơi: " Bạn thân mến! Đều là mình hại cậu, nếu mình không gây chuyện với tên lưu manh, cậu sẽ không cần ra tay giúp mình, cậu không ra tay giúp mình sẽ không thể bị Hoa Thành để ý, cậu không bị Hoa Thành để ý sẽ không đi thi rượu với anh ta, không đi thi rượu với anh ta sẽ không bị anh ta chuốc say, không bị anh ta chuốc say cậu sẽ không bị ăn sạch như chùi, đến mẩu vụn cũng không còn."
Lúc này, bên tai truyền đến một giọng trầm ấm: "Tỉnh rồi à?"
Chí Chí bị dọa giật nảy mình, quay đầu, lại phát hiện Hoa Thành ngồi bên cạnh đang nhìn mình, trong mắt có ánh cười.
"Sao anh ở đây?!" Chí Chí kinh ngạc hỏi.
Hoa Thành trả lời qua loa: "Quên rồi à? Em đã là bạn gái anh."
Nghe vậy, Chí Chí rùng mình một cái, trong chốc lát nhớ lại việc tối qua.
Cô ! thua ! rồi!
Chí Chí đột nhiên cảm thấy ngũ lôi*(ngũ lôi: chính là kim lôi, mộc lôi, thủy lôi, hỏa lôi, thổ lôi) chấn động, trong đầu trống rỗng.
"Sao vậy? muốn ăn quỵt à?" Hoa Thành sát vào mặt Chí Chí, hơi thở nam tính vấn vít bên mũi, khiến cô tâm ý rối bời.
Làm thế nào? Phải tuân thủ lời hứa mà hy sinh hạnh phúc, hay vứt bỏ đạo nghĩa mà chết không trả nợ.
Sống hay chết đi, đây là một vấn đề.
Trong đầu Chí Chí đang diễn ra cuộc chiến, má đột nhiên bị hôn một cái.
Chí Chí phản ứng có điều kiện, giơ tay lên, tát Hoa Thành một cái, nhưng nửa đường lại bị Hoa Thành giữ lại, đồng thời tiện thế ép cô xuống giường, nhìn cô chăm chú: "Nhớ kỹ, anh ghét nhất bị người khác tát tai, dù là người phụ nữ của mình cũng không được."
"Ai là người phụ nữ của anh!" Chí Chí muốn đẩy anh ra, nhưng phát hiện sức lực bản thân tưởng mạnh lại không có đất dụng võ trước anh ta. Điều này đối với Chí Chí từ mẫu giáo đã thiên hạ vô địch mà nói là một đòn tấn công chí mạng.
Hoa Thành, người đàn ông này, khiến cô lần đầu nhìn thấy sự yếu đuối của bản thân.
Nghiến răng nghiến lợi, hận vô cùng, lại chịu bó tay.
Hai người nhìn nhau, yêu hận tình thù xen lẫn trong ánh nhìn.
Bỗng nhiên, Hoa Thành cười nhạt: "Không sao, thời gian của chúng ta còn rất nhiều." Nói xong, anh buông Chí Chí, đứng dậy: "Trưa anh lại đến thăm em."
Tiếp theo, anh ta ra khỏi phòng.
Sau đó, tôi bước vào.
Sự việc như vậy đấy. 






 Lần thứ nhất ngủ với cậu ta


"Cậu định làm thế nào?" Tôi hỏi: "Xem ra anh ta sẽ không dễ dàng buông tay."
Chí Chí vẫn vùi đầu trong gối, một lúc lâu, đột nhiên dậy, chạy nhanh thay quần áo, lục tung, sắp xếp vali hành lý, nói ngắn gọn với tôi: "Mình phải đi trốn." Sau đó liền bước nhanh ra ngoài.
Còn lại tôi ngơ ngẩn đứng trong phòng khách, im lặng hồi lâu.
Sợ Hoa Thành tới chỗ tôi tìm người, vội vàng cho em gái nghỉ nửa tháng, đóng cửa hàng. Vừa kịp đón năm mới, nghỉ một chút.
Không biết có phải do quen bận rộn, ở nhà lại không có việc, tâm trạng vô cùng buồn chán, đành mua vài quyển sách nghiên cứu thực đơn, hành động này lại lợi cho tên tiểu tử Lâm Hôn Hiểu, bây giờ ba bữa sáng trưa tối đều giải quyết ở chỗ tôi, còn cậu ấm hơn cả thiếu gia.
"Vì sao?" Cậu ta hỏi.
"Lạnh quá."
Cậu ta nhìn tôi đánh giá từ trên xuống dưới, xoa xoa cằm, mắt cười: "Lượng chất béo dự trữ của cô thật không tệ mà."
Tôi liền tức giận, tôi đâu có béo, ngoài khuôn mặt tròn, eo hơi thô, chân hơi phù, đâu còn chỗ nào béo!
"Được rồi, đi thôi." Cậu ta kéo tay tôi, k