
Tác giả: Đường Tâm
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134659
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/659 lượt.
.. không biết" Cô kinh ngạc nhìn ánh mắt tức giận của anh. "Tôi chỉ có thể giải thích như thế, nếu không....."
"Anh đã nói rồi, anh yêu em, cho nên anh hy vọng chúng ta có thể làm lại từ đầu". Ánh mắt Quý Dục Hàn che dấu chua xót, cô làm sao biết tâm tình hai mươi lăm năm qua của anh? Để phát hiện mình yêu thật lòng một người, là chuyện khó khăn đối với anh.
Anh vẫn đa tình, nhưng không thật lòng với bất cứ cô gái nào, nghĩ đến mình thoải mái tự nhiên, không chịu cho ai thúc giục gượng ép...
Cho đến khi rời xa cô, anh mới biết thì ra tình yêu có thể ăn sâu vào lòng như vậy.
Nhưng lúc đó anh lại không biết quý trọng!
"Sớm muộn gì em cũng sẽ hiểu rõ tâm ý của anh. Anh cũng sẽ không thừa hưởng gia nghiệp, nếu em cảm thấy anh vì bố mẹ thúc ép, hoặc vì thân phận của em mà tiếp cận em, thì em không cần phải quan tâm như vậy" Anh cầm dao nĩa, cắt nhỏ bít - tết. "Anh sẽ dốc sức cho em một gia đình nhỏ, một gia đình hạnh phúc bằng chính hai bàn tay của mình"
Âm thanh trầm thấp kiên định, mềm nhẹ mà vững vàng giống như tiếng thở dài của biển cả, làm người ta cảm thấy yên tâm. Lời anh nói giống như là sự thật, chỉ cần cô tìn tưởng là tốt rồi...
Ánh mắt Diệp Ý Thiến lại trở nên nghi hoặc, Quý Dục Hàn này thật sự không giống với anh ba tháng trước. Không phải vì anh nói như thế, mà anh làm cô cảm nhận được, anh chính là như thế.
Trước kia anh không giống bây giờ, làm người ta an tâm, làm cô cảm thấy minh có thể hoàn toàn tin vào lời anh nói.
Cô rốt cục bị gì vậy? Rõ ràng hận anh trước kia phụ tình bạc nghĩa, bị anh làm tổn thương đau đến tận xương, không thể tin được anh nói như thế, mà cô lại muốn tin tưởng anh lần nữa?
"Bây giờ em có thể hoài nghi anh, nhưng anh có thể dùng cả đời này chứng minh với em". Anh ngẩng đầu, đôi mắt trở nên ấm áp, tức giận biến mất, thay vào đó là tấm chân tình dành cho cô.
"Bít - tết lạnh rồi, ăn nhanh đi! Mấy ngày nay em gầy đi rất nhiều!"
Lòng cô thấy ấm áp, cảm xúc quanh quẩn trong lòng không nói nên lời. "Tại sao bỗng nhiên đối xử với tôi như thế? Nếu đây là tình yêu đối với tôi, vì sao lúc trước còn tổn thương tôi?" Cô cúi đầu nhìn bàn ăn.
"Bởi vì từng mất đi, mới biết trân quý. Ý Thiến. Bởi vì anh từng bỏ rơi em, nên anh càng nhận ra em đối với anh quan trọng thế nào"
"Tôi... thật sự không thể tin anh thay đổi nhanh như vậy" Cô cũng cầm dao nĩa, không thể phân tích được tình cảm trong lòng. Cô vẫn hận anh, hay vẫn ôm một tình cảm khác?
Không, cô từng bị tổn thương rất nhiều, ví anh cô tình ,ang đến cho cô sự tuyệt vọng. Cô nhớ đêm mùa hè kia, cô đứng nơi đó, nhưng lòng lạnh như băng. Loại cảm giác này cô không muốn nhớ đến nữa, nghĩ đến thôi đã làm cô đau khổ.
Không day dưa với anh là lựa chọn tốt nhất ---- nhưng trong lòng lại ẩn ẩn đau, vì sao lại như vậy?
Không khí trầm mặc bao trùm lên bọn họ, Quý Dục hàn không nói được một lời. Trong lòng anh, kiên trì quyết định, cho nên không cần ngôn ngữ, chỉ cần hành động chân thành làm cô tin tưởng tình yêu của anh.
Cô như trước kia nhìn anh bằng ánh mắt trong sáng hồn nhiên, nói cho anh biết, cô lại yêu anh như lúc ban đầu...
"Mary, tối nay ăn gì?" Nhìn gương mặt tròn trịa của trợ lý đang đi tới, Diệp Ý Thiến khó nhịn được nở nụ cười.
Mấy hôm nay, nhà hàng buôn bán vẫn bình thường, hơn nữa trải qua sự kiện ngộ độc lần trước, những quản lý khác đã bắt đầu tin tưởng năng lực của cô, rât phối hợp với cô.
Hôm qua cô đến thăm cha ở biệt thự điều dưỡng, kế bên biệt thự là vùng sông nước, phong cảnh nên thơ. Sắc mặt cha cô thoạt nhìn rất tốt, bác sĩ bảo tế bào mang bệnh trong cơ thể ông tạm thời đã được khống chế.
Cô nghe vậy liền vui mừng, lại cảm thấy buồn hơn. Cô rất muốn tận hiếu với ông, làm người con hiếu thuận. Mặc dù quá khứ ông không quá quan tâm chăm sóc mẹ con cô, nhưng đó cũng là cha cô, máu chảy thì ruột mềm.
Dù sao ông cũng là cha cô, trong cơ thể cô mang một nữa dòng máu của ông, bây giờ ông nhìn cô, ngoài sự vui mừng ra còn có cả áy náy.... Ông đã giữ lại nhà hàng Châu Á - một nhà hàng nổi tiếng cho cô, là con gái ông không thể chỉ bên cạnh ông, mà còn phải thay ông gánh vác trách nhiệm này.
Nên hiện tại cô ngồi trong phòng làm việc của nhà hàng, nghiên cứu kế hoạch phát triển của năm năm tiếp theo, cô ngồi đến tận khuya.
"Tổng giám đốc rất thích ăn cơm nếp, còn phải chuẩn bị điểm tâm ngọt, nghe nói Tổng giám đốc rất thích ăn. Đúng rồi, thức uống phải là Trà sữa uyên ương, cô thích uống nó nhất" Mary cười mang bữa khuya để trên bàn.
"Cô sao có thể biết được khẩu vị của tôi thế? Mỗi ngày đều phải chuẩn bị bữa khuya, thật là cực khổ". Rất ít người biết cô thích ăn gạo nếp, Mary thật là tỉ mỉ... Diệp Ý Thiến xinh đẹp mìm cười. "Thật ra tôi cũng không biết, là người khác nói cho tôi biết" Mary cười nghịch ngợm. "Anh ta nói cho tôi biết cô thích ăn rất nhiều món và mỗi ngày phải đến nhà hàng ăn khuya".
"Ai?" Ý Thiến hơi kinh ngạc, trợn to đôi mắt, tim đập nhanh hơn.
"Anh ta bảo tôi phải giữ bí mật". Mary đã bên cô một thời gian dài, ngày càng không kiên