XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lãng Tử Phụ Tình

Lãng Tử Phụ Tình

Tác giả: Đường Tâm

Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015

Lượt xem: 134658

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/658 lượt.

rồi, anh đã không còn cơ hội nữa"
Cô đè lại cảm giác mất mát trong lòng, từng trận gió lạnh thổi qua người cô. Nếu ngày hôm qua anh cầu hôn cô thì tốt rồi, nếu như cô chưa đồng ý gả cho Đông Huân thì tốt biế mấy...
"Vì tên Đông Huân kia ư?" Anh khắc chế tâm tình của mình, cuối người về phía trước, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. "Anh nghe nói em sẽ đính hôn với hắn?"
Nước mắt Diệp Ý Thiến lại rơi, cô xoay người đi chỗ khác, hơi hơi gật đầu.
"Anh ấy là người tốt nhất trong mắt tôi, anh ấy có thể cho tôi cảm giác an toàn. Tôi ... Đối với anh tôi đã hết hi vọng rồi, bất kể anh cố gắng thế nào, tôi cũng không quên được chuyện quá khứ, nên anh đừng hi vọng nữa. Anh hãy mang nhẫn đi đi!" Hai tay cô nắm chặt. thốt ra từng chữ.
"EM nói xong chưa?" Quý DỤc Hàn cầm chiêc hộp trên bàn lên, dùng sức nắm trong lòng bàn tay, ánh mắt nhẫn nại nhìn về Ý Thiến
"Ừh... Cho nên... anh có thể đi rồi..." Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, cô muốn dùng tay lau, nhưng lại thôi.
Anh mắt anh lóe lên, anh nhếch miệng, nắm chặt chiếc hộp.
"Lời nói dối như vậy, em nghĩ anh sẽ tin sao?" Anh cắn răng, ánh mắt nghiêm túc.
CÔ càng khóc lớn hơn, bờ vai co rúm lại, ai nhìn thấy cũng đau lòng. Quý Dục Hàn nhìn cô chăm chú, cô thật sự đang nói dối, nếu muốn anh bỏ cuộc, cô phải tỏ ra vô tình mới đúng.
Nhìn cô đau lòng như thếm ai sẽ tin cô?
"Em nghĩ anh không hiểu em ư? Nếu vậy làm sao anh dám nói yêu em? Nhìn em đau lòng, em nghĩ anh sẽ bỏ đi được sao?" ANh cầm chiếc hộp. "Anh đi khắp Đài Loan mới mua được chiếc nhẫn này, tên của nó rất êm tai, nó được gọi là \'Vĩnh Hằng Chi Giới\' "
Quý Dục Hàn nhịn bi thương, lòng dâng lên đau xót.
Sao mọi việc lại trở thành như vậy? Vì sao hạnh phúc luôn sát bên anh rồi lại vụt qua? Rõ ràng họ yêu nhau, rõ ràng anh định cầu hôn ngày hôm qua....
"Em đống ý với hắn khi nào? ANh cắn răng, chịu sự dày vò, bình tĩnh hỏi.
"Buổi sáng hôm nay..." Long cô cũng tan nát, trống rỗng, đợt gió lạnh tràn qua, lâm vào bế tắc. Tầm mắt bị nước mắt làm mơ hồ, cô không nhìn bất cứ thứ gì, chỉ nghe cõi lòng tan nát.
Dục Hàn, nếu hôm qua anh cầu hôn em... thì hôm nay sẽ không thế nàu?Thời gian không thể quay lại được, chuyện quá khứ cũng đã qua.
"Buổi sáng hôm nay..." Thật sự đánh sâu vào lòng anh, trong đầu anh hiện lên một ý niệm, nếu hôm qua anh cầu hôn cô....
"Không thể thay đổi được ư? Anh biết em không yêu hắn, người em yêu là anh, Ý Thiến, người đó luôn là anh!". ANh bước vòng qua bàn làm việc, đến phía sau cô, xoay người cô đối mặt với mình.
Nhìn Diệp Ý Thiến đau lòng, đôi mắt ướt nhòa, anh ôm cô vào lòng. "Bây giờ còn kịp mà, em không thể gả cho hắn được. Vất vả lắm anh mới từ tương lại trở lại nơi này, làm sao anh buông tay em được, huống chi em yêu anh, chúng ta yêu nhau...."
Đúng vậy, không thể buông tay! Nháy mắt, lòng anh hạ quyết tâ,! Vì cái gì anh trở lại đây? Hoặc nói, anh trở về được nhờ máy bay gặp sự cố, bởi vì lòng anh còn vướng bận? Sao anh có thể xuyên qua không gian trở về bên cạnh cô được?
Không phải vì anh còn nhớ cô quá nhiều ư?Nếu không sao anh trở lại đây được? Bỡi bì ở đây có cô, bởi vì anh vướng bận nơi này, nên anh mới trởi về được!






Đúng vậy! Anh trở lại hai mươi năm trước là vì cô, anh trở về vì muốn cấu xin cô tha thứ, hơn nữa còn thay đổi vận mệnh của họ!
Anh biết mình muốn trở về hiện tại cũng không được, hơn nữa nếu đã đến đây, sẽ không về! Anh có được một cơ hội nữa, anh muốn sống bên cô, đây là mục đích anh trở về đây!
Ôm chặt cô vào lòng, anh biết mình sẽ không buông rat nữa, mặc kệ chuyện gì xảy ra thì đó chính là thử thách cho tình yêu của họ, dù có gian nan, chỉ cần cô yêu anh, anh sẽ không sợ bất cứ điều gì, sẽ không buông tay cô!
Anh đã từng buông tay cô, để rồi hối hận hai mươi lăm năm, anh sẽ không phạm sai lầm nữa!
"Ý Thiến, em nghe anh nói. Anh không biết vì sao em đồng ý lời cầu hôn của hắn ta, nhưng trong lòng em có anh, mà anh cũng thế. Em phải tin tưởng anh, anh không còn giống trước kia nữa. Bởi vì.... Vì anh không còn là anh trước kia, là có nguyên nhân" Cắn răng, anh quyết định nói cho cô nghe mọi chuyện.
Nước mắt cô lại rơi xuống hốc mắt, cô vươn tay, ôm thắt lưng của anh.
"Dục Hàn, anh yêu em lâu như thế thật ư? Em không biết, em không biết thật mà.... Sao anh không nói cho em biết? Em sẽ tha thứ cho anh mà, sẽ kkhông nghi ngờ vô căn cứ, cũng không...." Đồng ý lấy Đông Huân.... Cô mang nửa câu sau nuốt trở lại, vì bây giờ nói việc đó thật sự đã quá muộn.
"Lúc đó em không tin tường anh. Nếu anh nói, anh sợ em sẽ nghĩ anh nói dối, càng không muốn đến gần anh" Anh giải thích cho cô.
Nhìn thấy anh đau khổ, Ý Thiến gật đầu. "Em thật sự rất sợ, vì đó là kí ức rất đau khổ...."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Anh xoay lại ôm cô.
Thật tốt quá, không nghĩ đến cô lại tin anh! Bây giờ cô và anh không còn khoảng cách nữa, cô cuối cùng đã tha thứ cho anh!
Nhưng lúc họ không còn khúc mắc nữa, anh lại cảm giác như bị gông xiềng tr