XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lãng Tử Xinh Đẹp

Lãng Tử Xinh Đẹp

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 134762

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/762 lượt.

đứa nhỏ kia, mang theo máu và nước mắt, phẫn nộ và sợ hãi, tự ti và lệ khí, đôi mắt đen gần như tuyệt vọng.
Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt đen láy vẫn có bất an yếu ớt, vẫn đang lặng lẽ thét gào.
Anh nhận ra ánh mắt này, cho nên anh không dùng vũ lực tước vũ khí mà quyết định đánh cược một phen, kéo thanh đao rỉ sắt kia ra, ôm chặt dã thú hung mãnh nhưng bất lực này vào trong lòng.
Tại một giây đó, anh biết mình đã không làm sai.
“A Lãng.” Anh mở miệng gọi.
Nghe được tên của mình, dã thú nhỏ cứng đờ cả người, run rẩy cùng tiếng thở gấp truyền đến rõ ràng.
“Không sao rồi.” Người đàn ông không siết chặt cổ tay cầm đao của cậu thiếu niên nữa mà chậm rãi mở miệng, là thông báo cũng là tuyên bố, giọng nói trầm thấp quanh quẩn khắp căn phòng.
Đứa nhỏ kia run run, không thể tin được ngẩng đầu, không giãy dụa nữa.
Có âm thanh không rõ từ cái miệng giập vỡ trào ra, giống như tiếng khóc nức nở, nhưng chỉ một cái chớp mắt, đứa nhỏ kia lại cứng rắn nuốt nó về.
Trong nháy mắt đó anh lĩnh ngộ ra rất nhiều chuyện.
Quả nhiên, thằng nhóc này rất rõ bản thân mình đang làm gì, lý trí của nó vẫn còn, nó vẫn nhận ra giọng anh, không uống say, cũng không phát cuồng. Đứa nhỏ này chỉ là quá sợ hãi, hơn nữa bị đánh đến nỗi tầm mắt mơ hồ không thấy rõ cảnh vật ở phía trước. Anh đã từng có kinh nghiệm giống như thế, khi bị đánh mạnh đôi mắt sẽ tạm thời mất đi khả năng. Anh hiểu, đối với đứa nhỏ này, đám người trước mắt đều chỉ là những cái bóng mơ hồ.
Mùi rượu trên người là bị dính vào, hơi thở cậu thở ra không hề có mùi rượu.
Cậu cầm đao không phải vì tấn công, mà là vì phòng thủ, vì bảo vệ mẹ cậu phía sau.
Lúc trước, anh cũng đã phát hiện không ổn, từng định nhúng tay, cho nên mới bảo lão đội trưởng chú ý nhiều hơn đến đứa nhỏ này, không ngờ vẫn chậm một bước.
Người đàn ông nhìn đứa nhỏ trước mắt bị đánh đến nỗi không ra hình người, hoàn toàn không không có ý định bắt cậu lại. Đứa nhỏ này, không có tính nguy hiểm.
Nhẹ ôm cậu bé, anh dùng bàn tay to nhè nhẹ chụp lên sống lưng cứng rắn như tấm thép của cậu.
“Chúng ta đưa mẹ cháu đến bệnh viện.” Anh nói.
Nghe thế, cả người thiếu niên lại chấn động, nước mắt tích trong hốc mắt bỗng nhiên trào ra, nhẹ buông tay, để thanh đao rỉ sắt leng keng rơi xuống đất.
Cậu không khóc ra tiếng, chỉ thở phì phò, run run nức nở.
Mấy phút sau, người ta đưa người phụ nữ bị trọng thương lên xe cứu thương. Người đàn ông đi cùng thiếu niên ra cửa, mỗi một bước đều khiến đứa nhỏ kia co rúm lại run rẩy. Anh đoán xương sườn cậu bị gãy, có lẽ còn có chút nội thương, nhưng anh không định đỡ.
Thằng bé này có kiêu ngạo của mình.
Người phụ nữ của anh không chút do dự tiêu sái đến gần.
Trong đêm khuya, ánh đèn xanh đỏ chói mắt trên nóc xe cảnh sát luân phiên sáng tắt, nhuộm cảnh vật xung quanh thành hai màu xanh đỏ khiến người ta hoảng hốt. Đỏ như máu tươi, xanh âm trầm, giống như những vết xanh tím sưng đỏ trên mặt thiếu niên, khiến người ta nhìn thấy mà ghê người.
Anh có thể cảm nhận được sự khẩn trương cùng kinh hoảng của thiếu niên kia, nhận thấy thân thể bất giác căng thẳng của cậu, nhưng người phụ nữ này không hề chần chờ. Cô tiến lên nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ kia vào trong lòng.
“Yên tâm, không sao đâu, không sao đâu.”
Cô khàn giọng mở miệng, cam đoan với đứa nhỏ kia.
Anh biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, chỉ sợ giờ khắc này cả đứa nhỏ kia cũng không tin. Nhưng cam đoan như vậy quả thật có thể an ủi lòng người.
Mà anh biết mình sẽ dốc hết sức thực hiện bất cứ những gì cô cam đoan.






Anh có thể thấy rõ ràng viên đạn đang bay về phía mình.
Anh rất bình tĩnh, dường như thế giới trở nên chậm lại, trong một phần ngàn vạn giây đó, anh cảm giác được adrenalin chạy tán loạn toàn thân, tất cả sự vật tại thời điểm đó đều như chuyển động với tốc độ chậm.
Viên đạn ấy nhanh chóng bắn tới, sượt qua sống lưng đầy mồ hồi của anh. Bụi cát bị gió cuốn tung bay, nhìn ánh mắt tàn bạo của kẻ địch, cô gái nhỏ trong lòng anh sợ sệt kinh hoàng run rẩy, nước mắt thấm ướt cả vạt áo anh.
Tất cả đều vô cùng thong thả.
Đạn trong hộp đạn vừa mới dùng hết, dưới họng súng uy hiếp của đối phương, anh mỉm cười vứt súng xuống, nhưng đương nhiên lời cam đoan của bọn khốn kiếp này đều không đáng giá tiền, cho nên phương nổ súng.
Lẽ ra anh nên mặc áo chống đạn, nhưng nếu mặc lũ chết tiệt kia sẽ không tin anh. Dù sao làm gì có ai về tổ chức còn võ trang toàn thân chứ?
Anh cần lấy được sự tín nhiệm của bọn chúng, để lũ khốn kiếp đó tin rằng anh cũng là một tên khốn kiếp, là đồng bạn của bọn chúng, cho nên anh chỉ mặc áo sơmi, mà không phải áo chống đạn có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của anh.
Dù thế nào, anh cố gắng hết sức tránh điểm yếu.
Anh cố gắng hết sức, thật sự, nhưng viên đạn xuyên qua thân thể anh, anh cảm giác được máu tươi đang chậm rãi thấm ướt cái mông đáng yêu của anh. Mà mọi vật trước mắt đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
Anh đang mất máu.
Sức lực bị máu mang đi, đầu an