
Tác giả: Hắc Khiết Minh
Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015
Lượt xem: 134796
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/796 lượt.
ng Đàm Như Nhân là một trong ít những người buôn bán trẻ tuổi chưa đầy ba mươi ở cái chợ này, nhưng buôn bán không hề qua loa.
Mới mở hàng, cũng chỉ thấy bóng dáng của mình cô lượn quanh quầy hàng gọn gàng, lúc thì trả tiền thừa, lúc thì cân rau. Lúc tính tiền, vẫn còn không quên tùy tay nhét hai cây hành vào.
“Bà chủ, cà rốt bán thế nào?”
“Một túi năm mươi đồng, rất rẻ đó.” Cô tươi cười đáng yêu, thân thiết trả lời, không quên thuận miệng giới thiệu: “Trứng gà là buổi sáng hôm nay mới đẻ, tôi tự mình tới nông trại chọn đó, thuận tiện mua một cân nhé? Cà rốt xào trứng ăn với cơm rất tuyệt.”
“Tốt, vậy lấy một cân trứng đi.”
“OK, không thành vấn đề.” Cô vui vẻ trả lời, tay trái nhặt trứng, tay phải lấy tiền. Vừa mới đưa cà rốt và trứng gà xong, bên kia đã có thêm một người tới hỏi.
“Cà chua bao nhiêu một cân?”
“Cà chua hạ giá, một cân chỉ hai lăm đồng thôi.”
“Oa, rẻ thế sao?”
“Bởi vì bây giờ là đúng mùa, rau quả mùa này vừa rẻ vừa ngon lại còn rất dinh dưỡng. Cà chua này còn nguyên cành lá, là chín mới hái xuống đấy, cam đoan tươi mới. Chị gái à, em bảo này, nhân lúc bây giờ còn rẻ mua về nấu sốt cà chua, để trong tủ có thể bảo quả rất lâu.”
“Ai ôi, em gái này sao miệng ngọt vậy, tôi đáng tuổi mẹ em, sao lại gọi là chị gái được chứ, ha ha ha . . . . . .”
“Không đâu không đâu, nhìn chị thật sự rất trẻ mà, ha ha ha a. . . . . .” Nhìn bác gái phúc hậu kia, cô không mắt chớp vỗ vỗ vai đối phương, vẫn cười ngọt ngào như trước.
Tuy rằng biết rõ cô trợn mắt nói dối, đối phương vẫn vui vẻ mua một túi cà chua lớn.
“Cô ơi, có bí đao không?”
“Có, đương nhiên là có. Người đẹp muốn nấu canh sò bí đao sao?” Thấy trên tay khách cầm một túi sò, cô cầm bí đao còn tiện tay tặng một củ gừng.”Đây, của cô đây.”
Vị khách được gọi là người đẹp kia cầm bí đao và gừng, vui vẻ rời đi.
“Cô có nấm hương Puli không? À, đúng rồi, tôi còn muốn một cây bắp cải Lê Sơn nữa.”
“Nấm hương Puli ở bên cạnh, bắp cải Lê Sơn ăn ngọt và ngon nhất, anh thật lợi hại, rất biết chọn! Muốn nhân tiện lấy chút cà rốt hữu cơ không? Xào hay hầm canh đều rất ngon!”
Đang lúc cô liên mồm tán gẫu đẩy mạnh tiêu thụ với khách, đột nhiên có người lớn tiếng gọi tên cô.
“Như Nhân, mau mau mau, đổi tiền lẻ cho anh với, khách đang chờ anh trả tiền thừa ──”
“Thật là, không phải hôm qua đã nhắc anh phải nhớ đổi tiền lẻ rồi sao?” Đàm Như Nhân buồn cười nhìn người đàn ông từ hàng bán cá phía đối diện vội vàng chạy tới, đưa đồ trong tay cho khách, sau đó rút từ trong tạp dề ra năm trăm và một trăm tiền lẻ đổi cho đối phương.
“Cảm ơn! Hôm nào sẽ mời em ăn cơm!”
“Miễn đi, chờ anh mời, tự em nấu còn nhanh hơn!” Cô nâng tay đuổi anh, cười từ chối, “Mau về đi, khách đang đợi trả lại kia kìa.”
Tiểu Lâm bán cá ngượng ngùng gãi đầu cười ngây ngô, cầm tiền trở về quầy hàng của mình.
Như Nhân cười khẽ ra tiếng, lắc đầu, lại tiếp tục chào hỏi khách hàng.
Phiên chợ náo nhiệt, người đến người đi, chỉ chớp mắt đã hết một buổi sáng. Khi gần đến giữa trưa, đám đông cuối cùng cũng thưa dần.
Mười giờ hơn, người nên đi làm cũng đã đi làm, khách xuất hiện lúc này hơn một nửa là không vội, tốp năm tốp ba, nhàn nhã dạo chợ.
Thừa dịp vắng người, cô thu dọn rau quả trên đất tiện lấy cái giỏ đựng đồ ăn ra, người đàn ông kia xuất hiện vào lúc này.
Gần như ngay trong nháy mắt anh bước vào chợ, cô đã chú ý tới anh.
Người đàn ông dáng người khỏe mạnh, làn da ngăm đen. Trong đám khách hàng phần đông là các ông các bà nội trợ, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông cường tráng đeo kính đen như vậy có vẻ vô cùng bắt mắt.
Nhìn anh chậm rãi đi tới, sự khẩn trương khó hiểu bắt đầu bò lên sống lưng cô. Đàm Như Nhân xoay người sửa sang lại bề ngoài của bản thân. Cô vội phủi vụn đồ ăn trên tạp dề, nhanh chóng vuốt lại mái tóc đen rối bời xòa xuống trán sau một buổi sáng, còn không nhịn được sờ sờ mặt, kiểm tra xem trên mặt có còn đồ ăn vụn hay không.
Cô biết giờ mình nhìn rất ngốc*, huống hồ dù cô sửa sang lại thế nào, cũng không thể đột nhiên biến thành người đẹp vô địch thế kỷ, nhưng cô không kiềm chế được. Cô không kiềm chế được xúc động muốn kiểm tra bề ngoài của mình, giống như cô không kiềm chế được mỗi lần nhìn anh, trái tim trong lồng ngực lại giống như nai con chạy loạn.
• Nguyên văn là Tam Bát (38) đọc giống Stupid trong tiếng anh
OK, Đàm Như Nhân, đừng khẩn trương, anh ấy cũng là người, không khác gì những người khác cả ──
Mới là lạ! Cô biết rõ anh khác mọi người ở chỗ nào!
Cô hi vọng anh có thể chú ý đến cô.
Cô không xinh đẹp, nhưng cô biết dáng người cô rất đẹp. Lao động trong thời gian dài khiến cô chỗ nào nên lồi thì lồi, chỗ nào nên vểnh thì vểnh, dù qua mười năm nữa cũng không lo rủ xuống.
Đàm Như Nhân rũ mắt cúi đầu nhìn bộ ngực rất có ‘tiềm năng’ của mình, nghĩ xem có nên kéo thấp cổ áo xuống một tý nữa, bày ra chút ‘vốn liếng’ của mình hay không.
Chỉ một giây, cô liền vứt suy nghĩ này đi.
Đừng nói đùa, bình thường chỉ cần anh đứng trước mặt cô, cô đã luống cuống muốn chết rồi. C