Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lãng Tử Xinh Đẹp

Lãng Tử Xinh Đẹp

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 134858

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/858 lượt.

, rất nhiều cam đoan.
Vỗ nhẹ lên vết sẹo, Như Nhân ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn đang cảm thấy mờ mịt kia, vô cùng đau lòng dịu dàng hôn môi anh, vuốt ve bờ môi anh nói nhỏ: “Anh thật khờ. . . . . . Khi anh thà làm bẩn mình cũng muốn tiếp tục cứu người, sao em lại có thể không yêu anh được? Anh không giống ông ta, cũng không giống họ.”
“Anh không phải là bạch mã hoàng tử.” Anh khàn giọng nói.
“Quả thật anh không phải.” Như Nhân nhìn anh chăm chú, vuốt ve khuôn mặt căng thẳng của anh, nói: “Bạch mã hoàng tử đâu có giống như anh, cho dù hai tay bẩn, tư thế khó coi, bị đánh cho mặt mũi bầm dập, cũng vẫn đứng lên từ bùn đất, bảo vệ người khác? Bạch mã hoàng tử là phải ngồi trên lưng ngựa, đội vương miện châu báu, mặc áo giáp sáng ngời, vung bảo kiếm kim quang lấp lánh, quần áo luôn luôn được giữ sạch sẽ, trang phục đẹp đẽ, tư thái tao nhã, không thực tế, thoát ly khỏi hiện thực ngu ngốc.”
Hình dung của cô làm khóe miệng anh cong lên mỉm cười.
Nụ cười của anh khiến cô cũng mỉm cười.
“Anh không phải là bạch mã hoàng tử, đương nhiên không phải.” Cô lấy ngón tay miêu tả mặt mày của anh, vuốt môi anh, sau đấy bàn tay nhỏ bé trượt xuống, áp vào lòng anh, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc tuyên bố.
“Anh là anh hùng.”
Anh sững sờ, đồng tử đen co rụt lại, tim đập thình thịch.
Cô không ngừng dịu dàng nhìn anh, chậm rãi nói: “Có lẽ có hơi bẩn, trên người có vài vết thương, nhưng anh vẫn là anh hùng trong lòng họ. Một anh hùng nhếch nhác, lấm lem, mặt mũi bầm dập, nhưng chắc chắn sẽ đứng ở phía trước bảo vệ họ.”
Từng chữ cô nói nhẹ nhàng gõ vào lòng anh.
Cô gái trước mắt nở nụ cười dịu dàng, “Anh là anh hùng của em.”
Anh vẫn cho rằng cô rất ngây thơ, nhưng cô không ngây thơ. Thế giới của cô không phải màu hồng. Cô nhìn thấu hiện thực, cô biết đời người tàn khốc đến mức nào. Nhưng ngay cả khi như vậy, cô vẫn nguyện ý yêu anh.
Cô cảm thấy anh là anh hùng.
Tình cảm khó diễn tả bằng lời, lấp đầy lồng ngực.
A Lãng vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ đắm chìm trong nắng mai của cô, nghẹn ngào nói: “Em thật kỳ diệu.”
Mắt Như Nhân hơi ẩm, đau lòng nói: “Kỳ diệu chính là anh.”
Cô biết rõ khi làm những việc này anh mệt biết bao nhiêu, đau đớn biết bao nhiêu. Mỗi lần bất đắc dĩ phải ra tay dùng bạo lực đều tạo thành những vết thương đầm đìa máu tươi trong lòng anh, một nhát lại một nhát, hết lần này đến lần khác. Nhưng chưa bao giờ vì thế mà anh lùi bước, anh cũng không để mình quên đi.
Anh rất ít khi trở về, vì phần lớn thời gian anh đều ở nơi nguy hiểm nhất. Trước giờ, anh vẫn luôn nhận nhiệm vụ nằm vùng của Hồng Nhãn, để bản thân trở thành mục tiêu rõ ràng nhất, hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch, để đồng bạn anh có đủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ, giải quyết vấn đề.
Cô rất muốn khuyên anh đừng tiếp tục nữa, nhưng cô biết không thể được.
Anh cần làm việc này, anh cần cứu vớt người khác, mới có thể cứu vớt linh hồn anh.
Đã nhiều năm như vậy, thật ra anh có rất nhiều cơ hội để đồi bại. Gặp phải loại chuyện này thì dù cho anh có sa đọa cũng rất đương nhiên. Nhưng anh chưa bao giờ đi lệch khỏi hướng đúng, không một chút nào.
Anh không chọn đường tắt dễ đi. Anh chọn một đường khó đi nhất.
Anh lựa chọn không trở nên giống cha anh. Anh lựa chọn trở thành một người bảo vệ, mà không phải là kẻ phạm tội.
Anh chọn trở thành người đàn ông thương tích đầy mình như bây giờ.
Cổ họng cô co rút, trong lòng tràn đầy thương tiếc. Như Nhân vỗ về ngực anh, nói với anh: “Có lẽ anh không có áo giáp mới tinh sáng bóng, nhưng trái tim anh tỏa sáng lấp lánh, mà em sẽ vĩnh viễn yêu anh.”
Đó là một lời thề, một lời hứa hẹn.
Anh không thể mở miệng, chỉ không thể nhịn được co cánh tay dài, ôm chặt cô vào trong ngực.
“Mắt của thần Horus là thiên nhãn.”
Khi mặt trời mọc, anh ôm cô đến phòng tắm tắm rửa.
Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, cô đứng trước gương, anh thì ở sau lưng cô, cởi vòng bạc trên cổ anh xuống, đeo vào cho cô.
“Thật lâu trước kia, lần đầu tiên anh đến Cairo nhận nhiệm vụ, có một ông già cho anh vòng cổ này. Ông ấy nói với anh, đây là mắt thần, mắt Horus có thể nhìn thấy rõ tất cả thế gian. Nó sẽ giúp anh phân biệt được đúng sai, luôn luôn bảo vệ anh. Sau này anh trở lại công ty, anh Võ thích ý nghĩa của nó, mọi người cũng đều thích nó, cho nên mới lấy nó làm ký hiệu trở thành phù hiệu của công ty.”
Mắt Như Nhân nhìn vòng bạc rơi xuống ngực cô, có chút giật mình nhìn người đàn ông kia.
Vòng cổ này có ý nghĩa quan trọng với anh. Cô biết anh luôn luôn đeo nó, chưa bao giờ rời khỏi người.
Mà lúc này, anh muốn cho cô thứ này?
A Lãng nhìn cô trong gương, ngón cái sờ vòng cổ trong lòng cô, nói: “Nhưng nói thật, anh nghĩ đó chỉ là thần thoại, một truyền thuyết. Anh nghĩ rằng mắt Horus ông già kia nói là chỉ vòng cổ này, đến tận khi anh gặp em.”
Nghe vậy, trong lòng cô run lên.
“Đến khi anh gặp em, anh mới biết được, ông già kia chỉ chính là em.” Anh nhìn trong gương cô trắng noãn và mình ngăm đen, nâng tay vòng quanh cô, nhìn thẳng vào mắt cô, hôn lên tóc cô, giọng