Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lãng Tử Xinh Đẹp

Lãng Tử Xinh Đẹp

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 134768

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/768 lượt.

h không giống những người khác. Anh hổ bị đặt nhầm trong đàn mèo, dã tính khó thuần.
Lén liếc nhìn người đàn ông tự động ngồi vào ghế phụ trên xe tải nhỏ của mình, cô nuốt nước miếng, không biết vì sao đột nhiên có xúc động muốn xuống xe chạy trốn.
Nhưng cô chờ mong ngày hôm nay đã rất lâu, cô luôn thầm mến anh, nhưng cô cũng vẫn cho rằng chuyện này sẽ không phát sinh. Nhưng nó đã xảy ra, anh chủ động hẹn cô, giờ này khắc này thậm chí đã ngồi trên xe cô, còn mở miệng chỉ đường cho cô.
Cô nắm chìa khóa xe, tim như nổi trống. Cô không thể tin được lại có một ngày như hôm nay, người đàn ông này để ý cô.
Giấc mộng trở thành sự thật thì phải nắm chắc cơ hội.
Đàm Như Nhân tự nhủ, sau đó hít một hơi thật sâu, vặn chìa khóa khởi động xe, lái xe đến nơi anh chỉ. Nơi đó cách chợ không xa, trên thực tế, nhà anh ở rất gần, đi năm phút đồng hồ sẽ đến, lái xe đương nhiên sẽ nhanh hơn.
Khi cô tắt máy, anh nhảy xuống xe, sau đó quay đầu mỉm cười với cô. 
Đàm Như Nhân không biết mình xuống xe thế nào, thậm chí không nhớ rõ mình cùng anh lên lầu, đi qua phòng khách, đi xuống phòng bếp thế nào, chỉ nhớ rõ chờ khi cô phục hồi lại tinh thần, cô đã ngồi xuống bàn cơm trong phòng bếp nhà anh, ăn món rau tươi trộn bơ chưng với cơm nóng hầm hập.
Vừa ăn miếng đầu tiên, cô đã bị mĩ vị kia làm bừng tỉnh.
“Đây. . . . . . Đây là anh nấu sao?” Cô phát hoảng, giật mình ngẩng đầu lên, rốt cục đôi mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi ở đối diện, lần đầu tiên nói được một câu bình thường mà thông thuận.
Anh vui vẻ nở nụ cười, cầm thìa nói: “Đúng.”
“Rất. . . . . . rất ngon. . . . . .” Cô lắp bắp khen ngợi.
“Cảm ơn.”
Tay nghề của anh có thể sánh với đầu bếp ba sao của nhà hàng Michelin Star. Nhưng vừa nhìn đến đôi mắt đen láy như có trăm vạn sức hấp dẫn của anh, tim cô lại đập rạo rực. Sợ bị anh nhìn ra cảm giác của mình, cô không khỏi e lệ cúi đầu xuống, nhưng vẫn không nhịn được ăn thêm một miếng cơm.
Cô đói bụng, bận rộn cả buổi sáng, khiến cô đói đến nỗi ngực dán vào lưng.
“Cô là lần đầu tiên hẹn hò với đàn ông sao?”
Vấn đề này khiến cô suýt chút nữa phụt cơm trong miệng ra, cô nhịn xuống nhưng bởi vậy lại bị sặc ho không ngừng.
Anh nhanh chóng rút tờ giấy lau mặt cho cô.
Như Nhân xấu hổ lúng túng cầm giấy che miệng lại, trợn mắt nhìn anh, cãi lại.
“Tôi mới. . . . . . Tôi đương nhiên đã từng hẹn hò.”
Anh nhướn mày.
“Cho nên cô ở trước mặt người đàn ông mình thích đều. . . . . . thẹn thùng như vậy sao?”
Khí nóng bao phủ toàn thân, đôi mắt đen láy của cô lại trợn lên. Lúc này cả lỗ tai cũng đỏ, giọng nói lại bỏ cô mà đi, một lần nữa cô lại chỉ có thể há hốc miệng.
Được rồi, anh biết cô thích anh.
Cô đoán hành vi khác thường của cô khiến chuyện này chẳng còn là bí mật. Nhưng trong một giây này, cô vẫn rất muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Anh cười khẽ , chỉ hỏi lại: “Cô tên là gì?”
Cô trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, sau mới phản ứng lại.
Cho nên, người đàn ông này không nhận ra cô? Anh không nhớ sao. Cô không nên thất vọng, anh không nhớ là bình thường. Cô trước giờ cũng không thân quen anh, cô chỉ lén thầm mến anh mà thôi.
Liếm liếm môi, cô luống cuống hé miệng, nói tên.
“Như, Như Nhân. . . . . . Tôi tên Đàm Như Nhân, Đàm trong nói chuyện, Như Nhân trong phương thảo như nhân .”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô tưởng rằng có lẽ anh sẽ nhớ ra, nhưng anh chỉ mỉm cười, nói: “Đàm Như Nhân, rất êm tai.”
Trong lòng cô nở một đóa hoa đáng yêu nho nhỏ, nhẹ nhàng lắc lư.
Cô cắn môi, thẹn thùng nhìn người đàn ông đối diện, khẽ nói một câu: “Cảm ơn.”
Nhìn cô e lệ, anh vui vẻ buông dao nĩa, vươn tay về phía cô, “Xin chào.”
Anh muốn bắt tay cô?
Cùng cô?
A, trời ạ.
Mặt hồng tim đập nhìn tay anh, cô cực lực khắc chế trái tim đập như sấm, không nên suy nghĩ bậy bạ, sau mới dám lấy dũng khí nâng tay nắm lấy bàn tay to gần ngay trước mắt .
Tay anh có chút thô ráp, nhưng vô cùng rắn chắc lại ấm áp, cô hi vọng tay mình đừng run rẩy quá rõ.
“Xin chào. . . . . .” Cô nhìn người đàn ông ở trước mắt, yếu ớt nói.
Anh cười, mở miệng tự giới thiệu, “Tôi là A Lãng, cô có thể gọi tôi là A Lãng.”
“Tôi. . . . . . Tôi biết.”
“Cô biết?” A Lãng nhíu mày.
“Tôi. . . . . . À. . . . . .” Cô hắng giọng, mở miệng nói, “Tôi là bạn học cấp hai của anh. . . . . .”
Lần này, đổi thành anh ngẩn người.
Tươi cười trên mặt anh dần biến mất, anh chậm rãi mở miệng, cực kì cẩn thận hỏi lại một lần.
“Cô nói cái gì?”
Cô có chút bất an nhìn anh, nhưng vẫn nhắc lại một lần.
“À, tôi. . . . . . Tôi là bạn học cấp hai của anh. . . . . . lớp bảy . . . . . .”
Cô bị đuổi ra ngoài.
Có lẽ nói như vậy không chính xác lắm, dù sao anh cũng không thật sự lấy cây chổi đuổi cô, hoặc là chửi ầm lên đẩy cô ra khỏi cửa, anh chỉ đột nhiên vội vàng hơn. Vội vàng pha trà cho cô, vội vàng nói chuyện điện thoại, ân cần nhìn cô ăn xong, mỉm cười đưa cô ra cửa.
Mỉm cười, không sai, trên mặt anh luôn luôn mỉm cười.
Nhưng nụ cười này giả dối kinh khủng. Chờ khi cô lấy lạ