Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lãnh Thê

Lãnh Thê

Tác giả: Ôn Tâm

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 134964

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/964 lượt.

g tâm sự chưa bao giờ nói ra từ khi lấy vợ.
Có lẽ đêm đó anh uống rượu quá nhiều cũng có liên quan đi…
“Tóm lại tên đó thật sự rất mạnh. Cũng có thể nói, em ở cùng anh ta phải cẩn thận.” Nói đến đây Ôn Triệt bỗng nhiên nhíu mày. “Tuyền Tuyền, em cùng anh ta thật sự chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?”
“Đương nhiên là thật! Chẳng lẽ anh nghĩ em sẽ thích loại đàn ông như vậy được sao?” Ôn Tuyền mắt trợn trắng nói.”Anh đừng quan tâm vớ vẩn, em sẽ không siêu lòng vì anh ta.”
“Thật sự?” Ôn Triệt vẫn còn có chút lo lắng. Người đàn ông như vậy kinh nghiệm yêu đương phong phú, là cao thủ tình trường, anh không cho là em gái ngây thơ của mình có thể đấu lại được anh ta.
“Xin anh đó, đừng cứ mãi lo lắng chuyện đó có được hay không.” Ôn Tuyền nhìn thấu ý nghĩ trong lòng anh, thở dài, đôi tay trắng noãn làm nũng ôm lấy anh. “Em sau này nếu muốn tìm bạn trai, nhất định cũng phải tìm một người đàn ông tốt giống như ca ca, nhưng tiêu chuẩn của em rất cao đó nha!”
“Rất cao cũng không tốt, cẩn thận không tìm thấy á.” Ôn Triệt thả lỏng tâm tình, theo giọng điệu của em gái nói giỡn.
“Tìm không thấy cũng không có cách nào. Ai bảo anh cưng chìu em như vậy, làm cho em sinh hư rồi.” Ôn Tuyền nũng nịu tựa vào bả vai anh.
Anh mỉm cười.
“Anh, anh có phải còn có nhiều chuyện chưa nói với Nhật Phi có phải không?” Ôn Tuyền ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên.”Nhật Phi nói, anh ngày hôm đó chỉ mới nói có ba phần, còn có bảy phần đang giấu sâu tận đáy lòng.”
Ôn Triệt gượng gạo nhết môi.”Tên đó thật luôn tự cho là mình đúng.”
“Chính anh cũng đã bảo anh ta là loại “không phải tích dầu thắp đèn” đó sao” Ôn Tuyền nháy mắt mấy cái, chằm chằm nhìn anh một lát. “Anh có phải thật lâu trước kia đã từng biết chị dâu hay không?”
Anh giật mình.
“Nhật Phi đoán trước lúc anh đem chị dâu mang về nhà, thật ra biết rất rõ về chị ấy, cũng biết chính xác đã có chuyện gì xảy ra với chị ấy.”
Thì ra anh ta… đã nhìn rõ tất cả, không ngờ ánh mắt lại sắc sảo như vậy.
Ôn Triệt bất giác chán nản, có chút hối hận đêm đó mình đã nói quá nhiều.
“Anh, anh nói thực đi, Nhật Phi đoán đúng phải không?” Ôn Tuyền quấn lấy anh hỏi. “Anh có phải đã sớm biết chị dâu hay không?”
Anh không trả lời, thần sắc ảm đạm xuống.
“Anh giấu em lâu như vậy, bây giờ còn muốn tiếp tục gạt em nữa sao? Anh cuối cùng có xem em là em gái của anh hay không ?” Ôn Tuyền tức giận hỏi.
“…”
“Được! Anh không nói có đúng không? Không nói coi như xong!” Ôn Tuyền hung hăng đẩy anh ra, phẫn nộ đứng phắt lên. “Em đi đây, sau này anh em chúng ta đường ai nấy đi, cũng không cần can thiệp vào chuyện của nhau!”
“Tuyền Tuyền.” Ôn Triệt bất đắc dĩ. “Em nóng nảy náo loạn cái gì?”
“Em mới không có nóng nảy! Chính là anh không xem em là em gái, em cũng không xem anh là anh của mình.” Ôn Tuyền khuôn mặt tức giận đến trắng bệch. “Sau này em có tâm sự gì cũng đều không nói với anh! Hừ!”
“Tuyền Tuyền, em ngồi xuống đã.” Ôn Triệt kéo cô ngồi xuống, biết rõ cô đang cố tình đùa giỡn, cũng chỉ có thể nhẹ lời xoa dịu vỗ về cảm xúc của cô. “Em đừng kích động, anh không phải cố ý không nói với em.”
“Anh không phải cố ý, mà là cố tình!” Cô mất hứng rên hừ hừ, hai tay vòng trước ngực. “Dù sao anh cũng hoàn toàn không để người em này ở trong lòng.”
“Anh làm sao không đem em để trong lòng đây?” Ôn Triệt thở dài.”Nhiều năm rồi, chẳng lẽ em còn cảm thấy anh là một người chưa đủ tốt với em sao?”
“Không phải, đã thật quá tốt rồi.” Ôn Tuyền hốc mắt đột nhiên phiếm hồng, khí thế hùng hùng hổ hổ mới vừa rồi không biết chạy đi đâu mất. “Cho nên người ta mới thay anh sốt ruột như vậy a! Vì cái gì anh cùng chị dâu xảy ra vấn đề cũng không thèm nói với em? Người ta hi vọng anh thật hạnh phúc a, thấy anh thế này em rất đau đớn .” Cô chớp chớp mắt mấy cái, phút chốc những giọt nước mắt tranh nhau chảy xuống.
Ôn Triệt lập tức luống cuống tay chân. “Đừng khóc a, Tuyền Tuyền, em đừng khóc.” Vội vàng rút ra mấy tờ khăn giấy.”Được, được, được, anh sẽ nói hết với em là được, em đừng khóc mà.”
“Vậy anh… nói mau a.” Ôn Tuyền nghẹn ngào lên tiếng thúc giục, nhận lấy khăn giấy lau nước mắt.
Ôn Triệt cười khổ, lắc lắc đầu, đầu hàng vô điều kiện.
“Tống Nhật Phi đã đoán đúng, thật sự anh đã biết chị dâu em từ rất lâu rồi.”
“Thật sự?” Ôn Tuyền ngừng khóc, trợn to mắt hiếu kỳ.
“Thật ra cũng không thể xem là nhận thức, hay quen biết .” Anh thừa nhận. “Anh đã biết về Vũ Đồng, nhưng cô ấy lại hoàn toàn không chú ý tới anh.”
“Có chuyện gì xảy ra?”
“Em chắc là còn nhớ rõ? Thời gian học Đại học anh đã làm thuê khắp nơi.”
“Ừh.”
“Năm ấy anh hoc đại học năm thứ ba, từng làm thêm tại một công ty kiến trúc làm nhiệm vụ chuyển phát nhanh, lúc đó công ty do chính cha Vũ Đồng sáng lập.”
“Oa? Thật sao?” Ôn Tuyền khó có thể tin. “Chính là người cha đã qua đời mà chị dâu từng nhắc với em a.”
“Tô chủ tịch sau này mới qua đời. Khi đó sự nghiệp của ngài đang rất phát đạt, xương cốt thoạt nhìn cũng rất khoẻ mạnh. Ở Đài Loan trong lĩnh vực bất động sản, ông chính là nh