
Tác giả: Kim Huyên
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 134664
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/664 lượt.
ời, sắc mặt cô ửng đỏ, mấy bò mới lo làm chuồng, lập tức sửa miệng nói:
“Em hay nói giỡn.” đáng tiếc không còn kịp rồi, bởi vì Joe đã ngửa đầu ra sau phá lên cười.
“Ha ha… sửa dở thành hay? Sửa dở thành tốt! Ha ha…”
Hai má Hà Xảo Tình thoáng chốc đỏ lên.
“ Đây chỉ là một cách nói hình dung mà thôi, anh có cần phải cười lớn như tiếng như vậy sao?” cô chu miệng lên hướng hắn trừng mắt liếc một cái.
“Đúng, thực xin lỗi, nhưng mà thật, thật sự buồn cười lắm.” Joe cười không thể nói được.
“Không cần cười nữa!” cô nhịn không được thân thủ đánh anh: “Nhanh trả lời vấn đề của em một chút, anh ấy rốt cuộc là người như thế nào?”
“Sẽ không, sẽ không phải người sửa dở thành hay.” Joe còn cười nói tiếp.
Cô lập tức giơ tay đánh một cái, hơn nữa tăng thêm lực đạo mạnh hơn.
“Oa, đau quá! Cô muốn giết người nha, Tiểu Tình muội muội?” Joe đau đớn kêu lên, rốt cuộc khiến anh ta dừng lại tiếng cười chọc giận người khác kia.
“Ai kêu anh vẫn còn cười em, lại không trả lời vấn đề của em.” Hà Xảo Tình lớn tiếng trừng mắt chỉ lời hắn nói, tuyệt không cảm thấy có lỗi.
Vẻ mặt Joe bất đắc dĩ lắc đầu, giống như đã sớm nhận biết kết cục.
“Nói mau, rốt cuộc Niếp Huân là một người như thế nào?” cô dắt cánh tay hắn, trà ngập tò mò thúc giục hỏi.
“Nói thực anh cũng không biết như thế nào.” Hắn lắc đầu trả lời.
“Uy, anh đừng nói giỡn em nha!” tay Hà Xảo Tình chuẩn bị tung ra một quyền.
“Anh không đùa cô, anh nói là sự thật, bởi vì anh cũng chưa từng thấy qua bản thân anh ta, về chuyện của anh ta tất cả đều là nghe Á Phu nói.” Joe vội vàng ngăn cản ý muốn đánh người sắp tới gần của cô.
“Anh quả nhiên đùa giỡn em, nếu không biết anh ấy, làm chi ở nơi này cùng em thảo luận người em chọn làm chồng, đột nhiên nhắc tới hắn, hại em cao hứng một chút.” Hai tay bị kiềm chế, cô đành phải dùng ánh mắt giết người trừng hắn, tỏ vẻ chính mình bất mãn.
“Là cô nói muốn tìm một người chồng thông minh có thể thu nhập dễ dàng mấy trăm vạn, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, cho nên anh mới nghĩ đến hắn thôi, cô không thể phủ nhận hắn là kẻ thông minh đi?” vẻ mặt Joe vô tội.
“Đúng thế thì sao?! Ngay cả bộ dạng anh ấy tròn hay méo như thế nào em cũng không biết, mà ngay cả diện mạo của em, ngay cả tên cũng không có nghe nói qua.” Hà Xảo Tình trợn trắng mắt nói.
Joe lộ ra biểu tình cổ quái nhìn cô một cái, sau đó mới hòa hoãn nói:
“Kia cũng không nhất định.”
“Có ý tứ gì?” cô nhíu mày theo dõi hắn.
“Nghe Á Phu nói, hắn căn bản cảm thấy cô rất thú vị.”
“Anh đang nói quốc ngữ sao? Vì sao em nghe không hiểu?” Hà Xảo Tình mờ mịt nhìn hắn hỏi.
“Cô có biết bọn họ làm nhà phân tích, bình thường áp lực công việc cực kỳ lớn, cho nên thân là thay bọn họ nghĩ biện pháp giảm áp lực.” Joe nói được có chút chột dạ.
“Cho nên?” cô nháy mắt hơi hơi nheo lại hai mắt, nhìn không nhanh k chậm theo dõi hắn nói:
“Anh liền đem chuyện của em biến thành chuyện cười nói cho Á Phu nghe, sau đó Á Phu lại kể cho lão bản nghe, các người đem em chế tạo trở thành truyện cười có đúng không?”
“Thực xin lỗi.” Joe lập tực chắp tay tạo thành hình chữ thập hướng cô cúi đầu giải thích.
“Em sẽ không tha thứ cho anh.” Đột nhiên thanh âm Hà Xảo Tình trở nên lạnh lùng.
“Tiểu Tình muội muội?” vẻ mặt hắn kinh hoàng ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Trừ phi anh đáp ứng em một chuyện.” cô nhếch miệng uy hiếp.
“Chuyện gì?” đột nhiên hắn có một dự cảm bất an.
“Giới thiệu cho em quen Niếp Huân.”
Hắn chỉ biết.
Ai!
Công ty quản lý tài chính Niếp Huân trang hoàng lịch sự mà tao nhã, không những thế còn xa hoa, nhưng lại làm cho người ta thoải mái như ở nhà.
Đi vào cửa lớn của công ty lướt qua chỗ tiếp tân, đầu tiên đập vào mắt chính là ba gian phòng ánh sáng ngời, phòng khách vip trang hoàng lịch sự, phòng hội nghị thì có thể chứa đến ba mươi người dự, lại có camera đặt ở cuối phòng.
Lúc này đã là rạng sáng một chút, trong phòng làm việc của công ty vẫn đang có sáu con người đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đang không ngừng nhảy số, Từ Á Phu cũng là một trong số đó.
Tất—từ chỗ cánh cửa vang lên thanh âm mở cửa, cửa chính xoát một tiếng mở ra, Niếp Huân mang theo đồ ăn khuya từ cửa đi vào.
Anh vẫn ăn mặc quần áo vẫn giống như mọi khi, áo sơ mi với quần bò nhẹ nhàng tiện lợi, không hề giống với người quản lý tài chính nắm trong tay hàng triệu tiền đầu tư, ngược lại giống như là một nghiên cứu sinh đại học, hơn nữa trên bộ mặt anh còn là một vẻ mặt bình thường không có vẻ gì là kinh khủng, hơn nữa cặp kính trên mắt lại che đi phần nào mâu quang sắc bén thông minh.
“Đồ ăn khuya để ở đây, ai muốn ăn thì tự đến lấy nha.”
Anh đem đồ ăn đặt ở trên bàn giữa phòng, ở đấy còn có để một quả trứng gà chưa ăn hết, cùng với hai ly cà phê sủi bọt đã nguội lạnh. Anh cầm lấy một ly, xoay người đi vào văn phòng riêng của mình.
Bên trong căn phòng vẫn là một mảnh im lặng không tiếng động, mọi người chăm chỉ làm việc, không ai để ý đến anh. Đây là đội ngũ nhân viên của Niếp Huân, chuyên tâm, còn thật sự trời có sụ