Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lão Đại Là Tổng Tài

Lão Đại Là Tổng Tài

Tác giả: Kim Huyên

Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015

Lượt xem: 134624

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/624 lượt.

cũng rất sạch sẽ nha.”
“A.” Đột nhiên Mạn Ny tại đầu kia điện thoại hét một tiếng chói tai, như thể là bị nàng bức đến phát điên vậy.
“Điều đó không quan trọng nữa, OK?” Cô lớn tiếng nói. “Tóm lại, cho dù ngươi không mang theo quần áo, cũng phải mua một bộ mặc rồi đến cho ta, không cho phép mặc chế phục đến, hơn nữa, trên mặt cũng phải trang điểm một chút cho ta, nghe rõ chưa?” Trực tiếp ra lệnh.
“Tại sao lại phải phiền toái như vậy chứ?” Dịch Tiểu Liên nhịn không được nhỏ giọng càu nhàu.
“Dịch Tiểu Liên tiểu thư, đây là ta vì ai mà khổ cực vì ai mà bận rộn nha?” Mạn Ny rốt cuộc cũng nổi bão quát, “Chỉ là bảo ngươi trang điểm xinh đẹp một chút, ngươi liền ngại phiền toái, ngươi có bao giờ nghĩ tới để tổ chức buổi giao lưu này, ta đã mất biết bao nhiêu công sức, biết bao nhiêu tâm tư không? Hả?”
Cô quát ầm lên làm cho Dịch Tiểu Liên phải lấy tay cầm điện thoại đem cách lỗ tai xa ra một chút, cho đến khi tiếng quát đầu kia điện thoại ngừng lại, mới để lại vị trí cũ.
“Ta biết rồi mà, ngươi đừng lớn tiếng như vậy, lỗ tai ta bị ngươi làm cho gần điếc.”
“Tức chết ta mà, ta không nói với ngươi nữa, tự ngươi lo liệu, ngươi muốn tới hay không tới tùy, lần sau gặp!” Mạn Ny tức giận kết thúc cuộc nói chuyện, trực tiếp ngắt điện thoại.
Oa, hình như thật sự tức giận rồi. Dịch Tiểu Liên đang tâm lý OS*, nhưng từ tận đáy lòng vẫn còn cảm thấy rất phiền toái, xảy ra bất ngờ như vậy, muốn nàng đi đâu để đào ra một bộ quần áo bây giờ? Giờ là thời gian nghỉ trưa chỉ còn lại chưa tới mười phút, căn bản giờ không có cách nào tranh thủ đi mua, thật sự là đủ phiền phức.
*Tâm lý OS: tự nói với chính mình, có thể hiểu là độc thoại nội tâm, chìm trong suy nghĩ của chính mình. (Ta tìm hết nửa tiếng trên baidu T^T)
Thời gian hẹn gặp là bảy giờ, nếu nàng tan ca vào đúng năm giờ rưỡi, nói không chừng còn có thời gian để đi mua quần áo.
Vấn đề là, nàng làm sao phải lo lắng như vậy vì căn bản không nghĩ đi tham gia giao lưu nha? (Câu này hơi rối nên có gì thiếu sót xin chỉ giáo thêm)
Hơn thế nữa chính là, đến bây giờ nàng cũng còn chưa có nói rõ cho tổng tài đại nhân biết qua chuyện tổ chức giao lưu này, chuyện này nên làm thế nào thì tốt đây? Thật là rất phiền, rất phiền nha.
“Bịch” một tiếng, cái trán của nàng nhịn không được lại gõ lên mặt bàn.
Phiền não cả một buổi chiều, cuối cùng Dịch Tiểu Liên vẫn là chỉ có thể gửi một tin nhắn cho tổng tài đại nhân…
“Tối nay em cùng bạn hữu ăn tối, hôm nay không thể cùng anh tan ra rồi, xin lỗi. Buổi tối sau khi về đến nhà sẽ gọi lại cho anh. Nhớ anh.” (truj\' uj chỉ đổi xưng hô thuj mà sao ta lại nghe ra mùi mẫn thế này ~^O^~)
Thực ra nàng vốn là định gọi điện thoại chính miệng nói với hắn hết thảy sự thật, bất đắc dĩ hôm nay tổng tài đại nhân tựa hồ bận tối mày tối mặt.
Cuộc họp giữa trưa kéo dài đến ba tiếng mới kết thúc, sau đó lại có một nhân viên khác đi theo hắn cùng nhau tiến vào phòng tổng tài, bên trong lại bắt đầu tổ chức một cuộc họp nhỏ, cho đến khi tan ca vẫn chưa kết thúc.
Không thể tránh được, thời gian gấp gáp nàng chỉ có thể gửi tin nhắn cho hắn, sau đó liền vội vã chạy đi mua quần áo mặc vào, trước khi chạy đến điểm hẹn.
Bởi vì thời điểm tan tầm xe thật sự rất nhiều, nàng thiếu chút nữa đến trễ.
Nói rằng nàng muốn tới hay không tùy nhưng Mạn Ny vẫn đứng trước cửa nhà hàng đã hẹn nghển cổ nhìn ra xa, vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, lập tức thở dài một hơi nhẹ nhõm, hướng nàng bước đến.
“Ngươi chẳng phải không thích phiền toái sao? Tại sao còn đặc biệt thay quần áo?” Mạn Ny nhướn mày hơi chế giễu nói với nàng, hoàn toàn chính là một bộ biểu tình “được tiện nghi còn khoe mã”.
Dịch Tiểu Liên trừng mắt nhìn cô.
“Ngươi đứng ở cửa đợi ai? Đối phương còn chưa tới sao?” Nàng hỏi, trong lòng đồng thời khẩn cầu như vậy là tốt nhất, như vậy nàng có thể dùng lý do không thích đàn ông đến trễ trực tiếp đem bọn họ đánh bay*, nhất lao vĩnh dật**.
*Đánh bay: nguyên văn là tam chấn- dường như là một quy tắc trong bóng chày thì phải… ta không rành lắm nhưng đoán nghĩa là vậy >’’<
**Nhất lao vĩnh dật: làm một việc gì đó chỉ một lần nhưng để lại lợi ích mãi về sau
Mạn Ny trừng mắt nói: “Đợi ngươi, chứ đợi ai? Đối phương đều sớm đến cả rồi!”
Dịch Tiểu Liên rất mực thất vọng. (tỷ nàyăn dưa bở *há há*)
“Mới tan ca mà có thể đến đúng giờ như vậy chứng tỏ bọn họ trong công ty căn bản là không quan trọng, không cần thiết.” Nàng lẩm bẩm nói, đồng thời nghĩ tới bạn trai có thể rất đang bận rộn của nàng.
“Nói cái gì vậy, ta là mất biết bao mồ hôi công sức mới hẹn được bọn họ, cam đoan tất cả đều là tinh anh!” Mạn Ny trừng mắt một lần nữa với nàng.
“So với anh em nhà họ Hạ ai hơn? Căn bản không thể so sánh được?” Nàng không tự chủ được bĩu môi. (tỷ này bữa nay tự hào zìa Giác ca wa’ ruj\' _’’_)
Mạn Ny nghe vậy ngước bản mặt tức giận lên. “Ngươi là cố ý tìm ta cãi nhau có phải không? Ta khổ cực như vậy, bỏ ra nhiều tâm tư như vậy là để giúp ai, thế nhưng ngươi…”
“Được rồi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, là ta nói sai, ng


Insane