
Tất Cả Mọi Người Đều Yêu Tổng Giám Đốc
Tác giả: Tâm Thường
Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015
Lượt xem: 1341160
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1160 lượt.
dựa vào nhau, mà đã nói rồi đấy thiên trường địa cửu *.
(*) thiên trường địa cửu: dài lâu như trời đất, nghĩa bóng là mãi mãi.
Cùng nhau đến già, trả giá đắt đỏ, anh cũng trả nổi.
Cố Lạc đã chuẩn bị để giải thích xong, nhưng sau lời nói của Thi Dạ Triêu bỗng nhiên cảm thấy không cần thiết phải nói ra miệng nữa.
Giống như anh nói, cô trêu chọc người đàn ông này, rốt cuộc là cô trốn không thoát, cô lại giãy dụa thì phải làm thế nào?
…
Bỗng nhiên, Thi Dạ Triêu bồng cô lên, ánh mắt sáng quắc tỏa sáng: “Thi phu nhân, hay là bỏ lo lắng xuống tối nay thỏa mãn lqd dục vọng đã đè nén vài năm của chồng em đi.”
Tim Cố Lạc đập mạnh, cảm giác được sủng ái mà phát sốt. “Trước… uống chút rượu trước?”
Nhận ra cô khẩn trương, Thi Dạ Triêu cười đến không có ý tốt: “Dĩ nhiên, anh rất mong đợi biểu hiện khi say rượu của em, không ——”
Anh cọ xát bên tai cô, khàn giọng ám chỉ: “Là hoài niệm.”
Tận tình mấy ngày, khi Thi Dạ Triêu tỉnh lại vào buổi chiều nào đấy, rốt cuộc ý thức được mình làm quá mức rồi, thân thể hơi trống không. Đi qua công ty rồi trở về, Cố Lạc vẫn còn đang ngủ, tóc dài tán loạn làm tổ trên giường của anh, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp trầm ổn theo quy luật, Thi Dạ Triêu nằm nghiêng người chống tay bên cạnh cô, ngón tay quấn lấy tóc dài của cô, một vòng lại một vòng.
Cố Lạc đang nhắm mắt khẽ cong lên một đường cong, nhếch khóe miệng, nhích lại gần ngực anh, hôn lên ngực anh. “Buổi sáng tốt lành, Thi tiên sinh.”
“Đã xế chiều, Thi phu nhân.”
Thi Dạ Triêu vuốt vuốt mặt của cô, “Đứng lên ăn cái gì, Già Già đã bắt đầu mặt nặng mày nhẹ với anh rồi, trách anh lqd cứ chiếm lấy em.”
Cố Lạc cười khẽ, duỗi lưng dài mỏi mệt rồi mở mặt ra, đập vào mắt là đóa hoa hồng tươi đẹp ướt át.
Cô ngẩn ra, đưa hoa lên mũi ngửi nhẹ, hơi bất mãn: “Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho em, lại chỉ có một bông.”
Thi Dạ Triêu không phủ nhận.
“Thật thiệt thòi, em cứ như vậy mà gả cho anh, ai có thể nghĩ đến ngay cả hoa em cũng không nhận được.” Cố Lạc oán trách, để cuống hoa đặt ngang trong miệng làm một tư thế lẳng lơ, dụ dỗ anh nhịn không được hôn cô một cái mới khó nhọc bò dậy từ trên giường.
Cố Lạc vừa mới ngồi dậy, đột nhiên phát hiện trên giường, dưới sàn nhà, thế mà bày vô số đóa hồng đỏ tươi, cô sửng sốt hai giây, ngạc nhiên vui vẻ vô cùng xoay người lại dùng chân nhỏ đạp anh. “Đồ trứng thối!”
Thi Dạ Triêu bắt được chân nhỏ của cô không đàng hoàng liếm một cái, cảm giác tê liệt khiến Cố Lạc rụt lại, vội vàng thu chân lăn xuống giường đi tắm.
Thi Dạ Triêu cũng không đuổi theo, nửa phút sau Cố Lạc lại chạy từ trong phòng tắm ra, trong ngực tràn đầy hoa hồng tươi mới. “Anh điên rồi, sao phòng tắm cũng có?”
Trên mặt cô không ức chế được vui sướng, Thi Dạ Triêu cười nhàn nhạt, rất mê người.
Mà sau khi cô rửa mặt xong từ trong phòng ngủ đi ra, mắt choáng váng hoàn toàn triệt để, trước cửa, cầu thang, dieênddaanlleequuyyydoonnn còn có hành lang sân thượng lớn phủ kín hoa hồng không thể đếm được.
Cố Lạc thật sự kinh hãi, nhặt hoa hồng màu trắng bên chân, cười đến ướt mắt: “Em không ngờ anh lại nguyện ý làm chuyện thô tục này.”
Sắc mặt Thi Dạ Triêu xẹt qua tia ngượng ngùng, ho nhẹ một cái: “Già Già nói anh làm như vậy, nó nói em nhất định sẽ thích.”
Cố Lạc cười đến lạc giọng, ôm lấy anh hôn mạnh một cái, tốt bụng an ủi tâm hồn bị khuất nhục nho nhỏ của anh. “Mặc dù rất thô tục, nhưng quả thật là em thích.”
Thi Dạ Triêu âm thầm vì những câu này mà thở phào nhẹ nhõm, lại nghe cô hỏi nghiêm túc: “Ngoại trừ em ra, anh có đưa hoa cho những người phụ nữ khác không?”
Thi Dạ Triêu thông minh không trả lời, nhìn đồng hồ. “Anh đã chọn vị trí tốt lắm, không bằng lấp đầy bụng đã rồi nói những chuyện khác?”
Cố Lạc sao có thể để cho anh lừa gạt, một tay níu anh lại, thái độ rõ ràng nếu không cho cô một câu trả lời hài lòng thì không thả người, Thi Dạ Triêu không có cách nào, nới lỏng nút cổ áo. “Chỉ có một, nhưng không cho cô ta phô trương như hôm nay.”
Cố Lạc nửa tin nửa ngờ nhíu mày, Thi Dạ Triêu tự giễu: “Anh muốn cho nhiều hơn nữa, nhưng phải có người sẵn lòng nhận lấy mới được.”
Cũng không biết trả lời như vậy cô có hài lòng không, Cố Lạc chỉ nhìn anh chằm chằm không cho anh phản ứng, Thi Dạ Triêu lqd không muốn khiến cho bản thân cô khẩn trương, cố làm ra vẻ không sao quay mặt đi.
Cố Lạc bỗng dưng nở nụ cười, như mèo nhỏ cọ xát ở cần cổ anh: “Anh muốn cho, hay không muốn cho, em đều thu cả.”
Rốt cuộc Thi Dạ Triêu là người như thế nào, Cố Lạc hiểu anh rất nhiều mặt, nhưng anh luôn khiến cho cô có nhận thức mới về anh, mà tất cả những điều đó không quan trọng, đây là người đàn ông của cô, anh xấu hay tốt đều thuộc về cô.
Ở trong mắt Nhan Hạ, anh em nhà họ Thi đều là đàn ông cực phẩm, sau khi cô biết được chân tướng từ trong miệng Từ Ngao thì khóc đến không kiềm chế được, hoàn toàn không có biện pháp tiếp nhận.
Cho nên trước khi 72 về Canada đã tìm cô, khi nói cho cô biết đề nghị làm dâu phụ cho Cố Lạc, Nhan Hạ gần như không thể tin được vào lỗ tai mình