
Tác giả: Không Không Vu Tử
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 134918
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/918 lượt.
hứ, trước kia tớ muốn kết hôn với anh ta, tất cả đều một trăm hai mươi lần không đồng ý, giờ muốn ly hôn, hai người lại vẻ mặt không ủng hộ, hai người như vậy, tớ rất khó xử đó nghen!”
“Hai chúng tôi cũng khó xử mà, lúc trước cậu kết hôn với anh ta, chúng tôi sợ cậu bị thương tổn; Hiện tại cậu muốn ly hôn với anh ta, bọn tôi vẫn sợ cậu bị thương tổn, thật không biết kiếp trước cậu thiếu anh ta cái gì, kiếp này phải đau lòng vì anh ta vậy!”
La Khởi Linh đỏ hồng mắt, cho canh gà vào bát, đưa cho Tề Phàm.
“Ly hôn cũng không phải không tốt a, trời cũng không phụ lòng người đâu, chắc tớ cũng không phải bi thương suốt.”
“Ly hôn, anh ấy có thể cùng người anh âu yếm một chỗ, tớ cũng có cơ hội tìm được người yêu tớ. Chỉ cần tớ buông tay thì hai người còn có thể hạnh phúc, tớ tội gì phải liều mình dây dưa.”
“Giờ tớ chỉ cảm thấy, tớ có lỗi với Thiên Ân, nó mới là người phải chịu thương tổn lớn nhất của cái hôn nhân giả này. Tớ có lỗi với nó lắm, không biết lấy mặt gì để gặp nó đây.”
Trác Thất luôn không nói nhiều lắm, nhưng khó chịu trong lòng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể ở trong lòng mặc niệm:“Phàm Phàm, cậu nhất định phải hạnh phúc đấy!”
======
Một tuần sau, dưới sự đốc thúc của Tề Phàm, thủ tục ly hôn kết thúc, cô và Lạc Kì lại khôi phục tình trạng độc thân.
Tề Phàm trở lại Lạc gia thu thập đồ đạc, đúng lúc Lạc Kì ở nhà.
Tề Phàm đưa ra hiệp nghị lúc trước, mỉm cười nhìn quy tắc chi tiết trên đó, cô viết phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, làm theo tam tòng tứ đức, lại nhớ tới cái nhíu mày xấu xa của Lạc Kì.
Tất cả, giống như mới là ngày hôm qua.
Cô xé nát tờ giấy hiệp nghị đó từ đầu tới cuối Lạc Kì cũng không có một câu.
Tề Phàm ra khỏi phòng anh, nhìn đôi mắt bà Lạc đã khóc tới hồng, cắn môi muốn cười lại cười không nổi.
“Dì à……”
“Phàm Phàm, con đây là ở dùng đao đâm vào tâm mẹ à! Mẹ biết, con có điều khó nói với Lạc Kì, mẹ không làm khó dễ con. Con chia tay với Lạc Kì, con vẫn là con gái ngoan của mẹ, con vẫn cứ gọi ta một tiếng mẹ đi, nha!”
“Mẹ……” Tề Phàm bổ nhào vào lòng bà Lạc, cô biết, hai vị Lạc gia thật tâm đối tốt với cô, rời khỏi Lạc gia, cô cũng thập phần luyến tiếc bọn họ.
“Như vậy mới ngoan.”
Đau lòng vỗ về mặt cô, Tề Phàm cùng Lạc Kì, rốt cuộc vẫn là thiếu một chút duyên phận.
Bà Lạc trong lòng cảm thấy thua thiệt cho Tề Phàm, nếu không phải bà một lòng thúc đẩy bọn họ, Tề Phàm, cũng sẽ không bị thương tổn như vậy.
“Mẹ, con đi rồi, mẹ cùng ba, phải chú ý đến thân thể. Còn nữa, Thiên Ân, phiền ba mẹ chiếu cố cho nó.”
“Thiên Ân con cứ yên tâm, nó là tôn tử của chúng ta, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc nó tốt. Con đấy, một người bên ngoài, phải chăm sóc mình cho tốt. Con phải thường xuyên trở về đấy, gặp Thiên Ân, mẹ chuẩn bị đồ ăn ngon cho con.”
“Cám ơn mẹ.”
“Nha đầu ngốc, đã là mẹ, phải nói cảm ơn gì chứ.”
Tề Phàm quay đầu lại nhìn Lạc Kì một cái, cuối cùng anh vẫn là không nói gì.
Vừa ra khỏi Lạc gia, anh lại lao tới đuổi theo cô.
“Anh đưa em về!”
Không cự tuyệt, cô lên xe anh.
“Phàm Phàm, anh còn tài cán làm chút gì cho em không?”
Lạc Kì một đường không tiếng động, đến khi cô ở dưới lầu, mới rốt cục nhẫn không được nói ra.
“Hợp đồng của em với Gia Thượng còn nửa năm, anh cho nghỉ nửa năm đã, em muốn mang Thiên Ân đi gặp ba mẹ em.”
“Nghỉ thì có thể, nhưng không thể lâu như vậy, hai tháng đi.” Anh không thể lâu như vậy mà không nhìn thấy cô!
“Cám ơn.”
“Phàm Phàm……”
“Anh vẫn nên gọi em là Tề Phàm đi, em cũng tạo thành thói quen luôn.”
Chưa nói gặp lại, cô đã xuống xe, Lạc Kì ngồi trên xe, đeo kính mát trơ mắt nhìn cô, từng bước một ra khỏi thế giới của mình. Trong gọng kính, một mảnh ướt át.
Một người phấn khích
Đại Tả nhìn thấy Lạc Kì, có chút không tin.
“Lâu rồi anh không tới, bề bộn nhiều việc?”
“Ờ. Mở nó ra, tôi mời anh.”
Lạc Kì lấy rượu đặt lên bàn, lấy thuốc ra.
“Oa! Tình cảnh gì đây, anh lại đem rượu bảo bối của anh ra mời tôi uống? Nhìn dáng vẻ của anh thì hình như không giống có chuyện đáng chúc mừng.”
Bộ dáng của anh, hẳn là có thể gọi là thất hồn lạc phách, anh ta không nghĩ tới, đời này của anh ta lại có thể nhìn thấy Lạc Kì có biểu tình như vậy.
Mà trước mặt anh hiện giờ, là quà lúc Lạc Kì 18 tuổi, ông nội Lạc Kì tặng, cùng năm với Lạc Kì ra đời. Anh yêu rượu, càng ham rượu, rượu này anh giữ cũng không phải là một năm hai năm , Lạc Kì lại luyến tiếc lấy ra uống.
“Là chuyện chả đáng chúc mừng gì, không nói, là tôi ly hôn, cái này có tính không?”
Nói là chúc mừng, nhưng kiểu của anh, tuyệt không phải vui vẻ.
“Tôi đây thực chúc mừng anh! Cái bà tên Tề Phàm kia rốt cục cũng nghĩ thông, quyết định thả người. Cũng coi như mở đường cho tình yêu với Tương Hân, người xưa nói không sai, người hữu tình vẫn sẽ về với nhau!”
Không có nâng cốc, anh ta ra lấy cho anh một ly khác.
“Ha ha, là đáng chúc mừng! Người như cô ấy, thông minh như vậy, làm sao có thể yêu tôi. Nên chúc mừng cô ấy, rốt cục cũng nghĩ thông.”
Cười khổ uống hết chén rượu, Đại Tả rót