
Tác giả: Không Không Vu Tử
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 134948
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/948 lượt.
.”
Tương Hân nhẹ nhàng lên tiếng, Lạc Kì không quay đầu lại cũng biết là cô.
Đại Tả bất đắc dĩ, đành phải lấy thêm một chai rượu nữa.
Tương Hân ngồi xuống bên cạnh Lạc Kì, cầm lấy bình rượu giúp anh rót đầy chén.
“Lạc Kì, uống rượu đi, uống rượu sẽ quên tất cả, sau đó chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
Tương Hân vĩnh viễn nhẹ nhàng như thế, nhưng giờ người Lạc Kì muốn là cô gái bé nhỏ luôn chọc anh tức giận, dám sẵng giọng với anh!
“Tương Hân, lần trước không phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao, chúng ta, không có khả năng .”
Tương Hân tiến lại gần, quay mặt Lạc Kì sang nhìn mình.
“Lạc Kì, anh không phải thế! Em tin là hiện tại chẳng qua anh nhất thời bị mắt đánh lừa thôi, rất nhanh anh sẽ thấy, chỉ có cùng em một chỗ, mới là lựa chọn chính xác.”
“Tương Hân, xin lỗi, tôi không lừa được bản thân mình. Ở nơi này, chỉ chấp nhận Tề Phàm thôi.”
Dùng sức chỉ vào ngực trái của mình, kính mát hạ xuống, một mảnh ẩm ướt.
Xoay người, lại cầm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Con người xinh đẹp bên cạnh đã đau đớn không còn chỗ ẩn thân!
Có yêu
Xe đến dưới nhà, Tề Phàm thưởng thức bắt tay cầm hoa cô dâu, trong lòng thầm nghĩ tất cả có liên quan đến mình và Lạc Kì.
Bọn họ không có nghi thức, cũng không có tuần trăng mật, nghĩ đến khi cô mang thai Thiên Ân, nhớ đến khi cô về nước hai người không ngừng cãi nhau, nghĩ đến chuyện cô rời khỏi anh sau mỗi đêm tương tư đau khổ.
“Đón được hoa cô dâu, em có vẻ không vui vẻ như anh nghĩ.”
Trang Nghiêm lấy một nhánh trên hoa cô dâu điểm lên mái tóc ngắn của cô, thành thật nói ra ý của mình.
====
Vừa mở cửa, bật đèn, đứng trước cửa sổ, nhìn Trang Nghiêm chạy xe đi.
Đêm còn chưa khuya, cô cũng không buồn ngủ.
Nhìn Lạc gia gọi điện, cô mỉm cười, không cần đoán cô cũng biết, nhất định là Thiên Ân nhớ cô .
“Phàm Phàm, ba ba có đi tìm mẹ không?”
“Không có, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Ba ba tham gia hôn lễ của mẹ nuôi về, ông nội và ba ba đều nói đến mẹ, ông nội hình như rất tức giận, ba ba nói chuyện cũng rất lớn tiếng, bà nội còn khóc .”
“Giờ ông nội đang tránh ở trong thư phòng, bà nội còn ở phòng khách chờ ba ba.”
“Thiên Ân, thế này được không, con xuống tầng với bà nội trước, nói cho bà nội không phải lo lắng, mẹ sẽ ba ba về .”
“Dạ được.”
“Còn nữa, Phàm Phàm, ngày nào ba ba cũng về ngủ với con, nhưng hôm nay đến bây giờ cũng không trở về, con cũng không phải chờ ba ba về ngủ cùng nhỉ?”
“Thiên Ân ngoan, hôm nay không phải chờ , con ngủ trước đi.”
“Phàm Phàm, con còn muốn hỏi mẹ một vấn đề.”
“Muốn hỏi cái gì vậy?”
“Phàm Phàm không phải bị người khác đoạt đi mất rồi chứ?”
“Sẽ không, Thiên Ân đừng nghĩ linh tinh, Phàm Phàm vĩnh viễn thuộc về Thiên Ân , không ai có thể cướp đi.”
“Con cũng nghĩ thế! Phàm Phàm vĩnh viễn thuộc về con và ba ba, con cũng vĩnh viễn thuộc về Phàm Phàm và ba ba!”
“Đúng, Thiên Ân nói đúng rồi!”
Tề Phàm cố nén lệ muốn trào ra, cắn môi sợ tiết lộ ra nhiều cảm xúc.
Tắt Thiên Ân, Tề Phàm lập tức gọi cho Lạc Kì, nhưng vẫn chưa có người nghe.
====
Không biết gọi đến lần thứ mấy, điện thoại mới có người nhận.
“Lạc Kì, anh đang chết ở đâu vậy, anh có biết ba mẹ và Thiên Ân đang lo lắng cho anh không!”
Nếu Lạc Kì mà ở trước mặt cô bây giờ, cô nhất định sẽ không khách khí hành hung anh một chút, anh làm hại cô cũng bị hù sắp chết rồi!
“Tề Phàm sao? Tôi là Tương Hân.”
Nghe thấy giọng của cô ấy, Tề Phàm đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo cảm thấy mình thật sự là ngu ngốc, Lạc Kì không về nhà, tự nhiên là ở chỗ người phụ nữ đó, cô lo lắng cho anh làm cái gì!
Chẳng qua, lòng của cô, đau tới đòi mạng!
Lạc Kì, anh là một tên đáng chết vô ngàn!
“Gọi Lạc Kì nghe điện thoại đi.”
Cô còn chưa tu dưỡng tốt đến mức có thể hòa bình nói chuyện với cô ta.
“Anh ấy không muốn nói chuyện với cô!”
“Cho dù anh ta không muốn nói chuyện với tôi, tôi cũng muốn chính miệng anh ta nói với tôi!”
“Anh ấy ngủ rồi.”
Tề Phàm mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại nói không nên lời không đúng ở chỗ nào, mà nếu Tương Hân nói Lạc Kì đang ngủ, cô cũng thật sự không có lý do gọi anh dậy.
“Tương Hân, cô tốt nhất nên cầu nguyện Lạc Kì ngày mai trở về Lạc gia cho tốt, chỉ vì Lạc Kì mà làm hại hai vị Lạc gia cùng con tôi thương tâm khổ sở, tôi rất muốn lấy mạng cô đấy!”
Dập phắt điện thoại, từ từ hít sâu, cuối cùng cũng không thu được, nước mắt ào ra.
Tương Hân căm giận nhìn màn hình điện thoại, một cô vợ ngoa ngoắt!
Rõ ràng đã ly hôn rồi, còn quan tâm tới Lạc Kì, cô ta vẫn cho rằng cô ta là Tề Phàm vợ của anh hay sao!
Cô rất muốn gọi Lạc Kì đang nặng nề ngủ dậy, hỏi rõ ràng, nếu Tề Phàm là vợ của anh, vậy cô là gì? Lạc Kì yêu cô lâu như vậy, cô rốt cuộc là cái gì!
Mắt đầy lệ cô cởi hết quần áo, chi lỏa thân nằm bên cạnh Lạc Kì, ôm lấy anh, vẻ mặt nghiêm túc.
“Lạc Kì, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc cùng một chỗ, ai cũng không thể tách rời chúng ta!”
====
Sáng