
Tác giả: Không Không Vu Tử
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 134967
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/967 lượt.
he anh nói hết đã! Khi đó em giận anh, anh mà tỉnh thì căn bản ngay cả tới gần em cũng không cho, nên anh mới nghĩ ra biện pháp bỉ ổi vậy.”
“Phàm Phàm, anh thật sự biết sai rồi, cho … anh một cơ hội nữa, chúng ta kết hôn lại đi!”
“Được, em cho anh một cơ hội. Em chỉ cho anh một phút đồng hồ, sau một phút đó nếu anh có thể cho em một lý do tại sao phải kết hôn lại, em sẽ đồng ý.”
Lạc Kì nhìn cô nhìn cô một cái lâu, cắn chặt khớp hàm, dùng sức gật gật đầu.
“Phàm Phàm, sau khi ly hôn, anh mới biết, em quan trọng với anh biết bao, hóa ra đã từ rất lâu, rất lâu trước kia, em đã từng bước từng bước đi vào cuộc đời anh, thậm chí còn là bộ phận không thể thiếu! Phàm Phàm, anh thật sự không thể không có em!”
“Còn ba mươi giây.”
Giọng của cô tuy run rẩy, nhưng cũng không mang cảm xúc, Lạc Kì cũng không chút hoang mang.
“Khi anh cố gắng tìm em về, anh không thể khống chế anh càng ngày càng lún sâu, càng ngày càng quyến luyến em.”
“Còn mười lăm giây.”
Cô nên tuyệt vọng sao? Anh đúng là vẫn còn chưa rõ ràng, cái gì mới là cái cô muốn .
Mỉm cười nhìn cô, vươn người ôm lấy cô, mặt dán lên bụng của cô.
“Phàm Phàm, anh hình như còn chưa nói với em, anh yêu em! Anh không biết là bắt đầu khi nào, nhưng khi anh phát hiện ra, thì tình yêu này đã thấm vào cốt tủy, quan trọng như sinh mệnh rồi.”
“Phàm Phàm, anh yêu em, em có đồng ý yêu anh lại lần nữa không?”
Tề Phàm sớm khóc như mưa khi lần đầu tiên anh nói yêu cô, cô nghĩ đời này của cô sẽ không bao giờ nghe được một tiếng yêu của Lạc Kì! Cô nghĩ họ sẽ bỏ lỡ nhau lần nữa!
Hóa ra trời cao đúng là ưu ái cô, cô yêu Lạc Kì, cô yêu như si như cuồng Lạc Kì, rốt cục cô cũng được đáp lại.
Lâu sau vẫn không thấy Tề Phàm đáp lại, Lạc Kì cũng có chút luống cuống, chẳng lẽ, anh vẫn chậm sao?
Cô, không muốn quay đầu lại nhìn anh ?
Đem cô ôm đặt ở trên đùi, mở hai tay đang che mặt cô lại, dịu dàng nhìn ánh mắt cô.
“Phàm Phàm, anh đã nói nhiều như vậy, em còn chưa trả lời anh, em bị lời anh nói cảm động không ?”
“Em . . . . . .”
Tề Phàm còn đang sa vào tiếng yêu vui sướng chưa dứt ra được, đầu óc đều là hưng phấn và vui vẻ, căn bản không kịp nghe hỏi, tất nhiên cũng đã quên ý muốn quay trở lại.
“Phàm Phàm, xin em đấy, xin em bị thuyết phục! Cho … anh một cơ hội, chăm sóc em, chăm sóc cả Thiên Ân và Thiên Ý nữa.”
“Thiên Ý?”
Cái tên xa lạ, làm cho Tề Phàm hoàn hồn.
Thiên Ý là ai? Ai là Thiên Ý?
“Thiên Ý ở trong này.”
Tay phải khẽ vuốt bụng Tề Phàm, nhìn thấy cô cười thành thật.
“Mặc kệ là nam hay nữ, anh muốn gọi nó là Thiên Ý.”
“Anh nghĩ, trời an bài nó đến với họ, cho anh một cơ hội bắt đầu lại từ đầu. Anh thật sự rất cảm kích, nó đã đến.”
“Cho nên, không được sự cho phép của em, anh đã tự đặt tên cho nó, tên nó là Lạc Thiên Ý. Anh nghĩ, em sẽ không để ý đâu nhỉ?”
Trên mặt anh chân thành tha thiết, ánh mắt chờ mong, làm cho cô rơi lệ càng nhiều.
“Sao lại là họ Lạc?”
“Bởi vì em là vợ anh, nó và Thiên Ân đều là con của chúng ta, hẳn là họ Lạc rồi.”
“Nhưng rõ ràng anh biết. . . . . .”
Anh không biết tình hình thực tế không phải sao?
“Phàm Phàm, nếu sau này em muốn, anh không ngại để nó biết chân tướng, nhưng anh rất để ý em và con vì thế mà thương tổn.”
“Anh chỉ muốn em biết, nó sẽ giống Thiên Ân, là bảo bối của bảo bối!”
“Được rồi, đừng khóc, bây giờ trả lời anh, có đồng ý tái giá với anh không?”
Cô khóc một lúc khó hiểu rồi lại hưng phấn, dáng vẻ nào anh cũng thích, nhưng chờ đợi dày vò anh không thể chuyên tâm thưởng thức, anh phải lập tức biết đáp án.
“Lạc Kì, em nghĩ, em phải lo lắng suy nghĩ. . . . . .”
Mặc dù có chút thất vọng, nhưng Lạc Kì vẫn cười ôm cô, cô nói đồng ý suy nghĩ, cũng chính là đồng ý cho anh một cơ hội, anh nguyện ý chờ cô.
Nhắm mắt lại, cô cũng dùng sức ôm sát cổ Lạc Kì.
Vốn cô vì đứa nhỏ mà bị hiểu lầm rất khó nói, nhưng hiện tại, cô thật sự cảm tạ ô long truyện lần này.
Nếu không phải như vậy, bọn cô sẽ không biết, hóa ra Lạc Kì, yêu cô như vậy .
Trang Nghiêm khóa chiếc vali da vào, nhìn lại căn phòng trống.
Anh đã vô số lần từng ảo tưởng, cuộc sống anh cùng Tề Phàm ở đây. Giờ thì ảo tưởng đã bị sự thật đập vụn anh cũng không nên tự lừa mình nữa.
Chỉ là, anh có thể tự điều khiển nhiều thứ, thậm chí có thể ngừng thở, nhưng lại không thể ngừng một mình yêu cô.
Anh yêu cô, yêu hết sức, yêu đến liều mạng, yêu đến u mê không có phương hướng cũng đánh mất cả mình.
Chỉ là, anh thật không ngờ, tình yêu cũng có thể quay lại để tìm.
“Để anh.”
Đặt cô ngồi trên sô pha, Lạc Kì muốn đứng dậy nhận điện.
“Đây là nhà của em!”
Tề Phàm vuốt ve tay anh đang làm loạn, thấy cô còn không nguyện ý để người khác biết anh ở đây, Lạc Kì ủy khuất mếu máo, ngồi xuống một bên.
“Alo?”
“Là anh.”
Nghe thấy giọng Trang Nghiêm, Tề Phàm không tự giác quay mặt ngắm Lạc Kì một cái, động tác nhỏ này khiến Lạc Kì đoán được người gọi điện là ai.
Lấy điện thoại trong tay Tề Phàm