
Tác giả: Phong Quang
Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015
Lượt xem: 134699
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/699 lượt.
n dò thư ký xử lý, nhưng lần này mẹ Hướng lại tự nhiên lấy vật bán hàng từ thiện trở về phòng.
“Mẹ, ” Hàn Ngữ hỏi lại, “Cho nên quần áo không thành vấn đề ?”
“uhmm.” Hướng Mẫu đối với áo trong tay, trên mặt cố gắng không lộ ra mình có bao nhiêu yêu thích.
“Vậy, con đi gi¬ao cho thư ký. . . . . .”
“Không cần, tôi kiểm tra lại xem có tỳ vết nào hay không.” Ném ra những lời này, bà liền khẩn cấp trở về phòng, còn khóa lại, rất muốn mặc thử xem.
“Như vậy là xong rồi?” Hành động chống ván của mẹ Hướng, làm cho Hàn Ngữ có chút há hốc mồm, cô vốn tưởng mình sẽ bị làm khó dễ đến trắng đêm khó ngủ!
“Em xem bộ dáng yêu thích không buông tay của mẹ là biết không có vấn đề rồi.” Lần đầu tiên, Hướng Kình đối với phản ứng của mẹ mình có loại cảm giác vớ vẩn buồn cười, “Nhưng thật ra tôi thật không biết em đa tài đa nghệ như vậy.”
“Chỉ là sở thích mà thôi . . . . . .” Hàn Ngữ có chút ngượng ngùng trả lời, “Hướng Kình, cám ơn anh mới vừa rồi thay tôi giải vây, tôi tưởng mẹ thật sự không thích!”
Bị Hàn Ngữ nhắc nhở, anh mới phát hiện chính mình lơ đãng lại nhúng tay vào chiến tranh mẹ chồng cô dâu. Hướng Kình không phải không muốn quan tâm sao? Vì sao lại khó chịu khi thấy cô bị mẹ làm khó?
Trầm mặc một chút, anh tìm ra lý do thích hợp. “Đó là bởi vì, tôi cảm thấy vật bán hàng từ thiện của em rất tốt, không cần bị mẹ vô lý soi mói.”
“Vậy anh cũng thích, đúng không?” Được khích lệ, hai mắt Hàn Ngữ sáng trong suốt, chờ đợi câu trả lời của anh.
Gặp được ánh mắt này, Hướng Kình phát hiện chính mình hoàn toàn không có cách, ngay cả sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn cũng không thể biểu hiện.
“Thích.” Anh chỉ có thể nói. Trên thực tế, anh tuy rằng nhìn thấy những vật bán hàng từ thiện tinh mỹ, nhưng đối với quần áo tinh phẩm. Đại đa số nam giới tính trời sinh sẽ không có hứng thú.
Nghe được đáp án này, Hàn Ngữ vừa lòng cười ra. Anh thích vậy là tốt rồi, cô nghĩ bất ngờ mình sẽ cho anh, anh nhất định sẽ vui .
Hướng Kình cùng Hàn Ngữ mặc dù cùng ở một phòng, nhưng vẫn là ngủ riêng, Hướng Kình ngủ ở trên sô pha son môi, mà Hàn Ngữ đương nhiên ngủ ở tân giường của hai người.
Hàn Ngữ rất muốn thay đổi tình trạng này, đồng thời cũng mong hai vợ chồng không xa cách nữa. Về phương diện khác, cô cũng hi vọng thu gần khoảng cách với anh hơn.
Ánh mắt hướng về phía Hướng Kình ngồi trên sô pha son môi xem tài liệu, Hàn Ngữ không khỏi tự hỏi đến thất thần. Anh cuối cùng nghe theo đề nghị của cô, thêm cho sô pha son môi thổi bong bóng rồi. Như vậy cô mỗi lần ngồi sẽ không bị nó “ ăn” nữa.
Còn có, mấy ngày trước anh dẫn cô đi nhà xưởng thử ngồi sô pha mới, cách hai ngày anh lại mang cô đi ngồi thử nữa, quả nhiên trở nên cứng mềm vừa phải. Mà anh cũng giúp cô an bài một tài xế riêng, làm cô có thể thuận tiện ra vào Hướng gia, không cần lại si ngốc chờ anh muốn đi nhờ xe.
Vài hành động này cho thấy anh đối với cô không phải là vô tâm, cũng có đem nhu cầu của cô xem ở trong mắt. Nhưng Hàn Ngữ vẫn cảm thấy, anh đối với cô luôn luôn có khoảng cách, cô rất muốn tìm ra nguyên nhân, anh lại sâu xa khó hiểu, làm cô tìm không ra đáy.
Tài đan áo của cô quả thật là đáng khen. Đáng tiếc Hướng Kình không có thói quen mặc áo lông, nụ cười trên mặt, chính là để cô hài lòng.
“Khi đan vật bán hàng từ thiện, tôi nghĩ nhất định cũng phải đan một cái cho anh, liền chọn màu cùng chất liệu thích hợp với nam tính, quả nhiên thực thích hợp với anh lắm.” Cô thấy nụ cười thích thú của anh cũng hài lòng mỉn cười.
“Cám ơn, tôi thích lắm.” Hướng Kình đem áo lông để qua một bên, tiếp tục cầm lấy văn kiện đọc.
“Hướng Kình, anh không thử mặc xem sao?”
Nếu anh thật sự thực thích, sẽ mặc thử liền? Giống như mẹ chồng nhìn đến vật bán hàng từ thiện thì trước khi giao ra cũng nhịn không được chính mình trước mặc thử trong chốc lát. Hàn Ngữ cũng muốn xem anh mặc áo lông cô đan, sẽ như thế nào.
“Tôi nghĩ nhất định rất vừa.” Chỉ nhìn qua, Hướng Kình liền biết vừa vặn với mình.
“Tôi thực vất vả mới làm vừa được với anh! Anh thật sự không muốn mặc thử một chút sao?” Hàn Ngữ có đôi khi đứng ở bên cạnh anh hoặc phía sau, đều thực cố gắng dùng tay nhỏ bé của cô đo kích cỡ đại khái dáng người của Hướng Kình, còn cố gắng để không bị anh phát hiện, thực vất vả!
“Tôi nghĩ em đi hỏi dì Phùng đúng không?.” Hướng Kình lơ đễnh trả lời, ánh mắt vẫn đặt ở văn kiện. “Đây là phương pháp nhanh nhất.”
Nghe vậy, nụ cười của cô trở nên có chút miễn cưỡng. Anh tựa hồ. . . Một chút ý nguyện mặc đều không có, cũng không muốn hiểu rõ cố gắng của cô khi làm áo lông này.
Sau một lúc lâu, Hướng Kình rốt cục đọc xong, anh đóng văn kiện, tắt cái đèn đọc sách trên chiếc bàn thấp bên cạnh. “Hàn Ngữ, em muốn ngủ chưa? Tôi muốn tắt đèn .”
“Anh ngủ trước đi, để đèn cho tôi là được.”
Hướng Kình gật gật đầu, lơ đễnh kéo sô pha ra thành giường ngủ. Sáng mai còn có rất nhiều công sự phải làm, có thể đi ngủ sớm một chút liền đi ngủ sớm một chút.
Hàn Ngữ khổ sở nhìn