Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lễ Tình Nhân Đến Muộn

Lễ Tình Nhân Đến Muộn

Tác giả: Tử Trừng

Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015

Lượt xem: 134600

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/600 lượt.

đến bố, nước mắt cô lại trào ra.
"Chỉ Tường, em như vậy anh rất khó xử." Đinh Bồi Doãn cũng không dễ chịu gì, nhưng không biết làm thế nào mới là tốt.
"Xin anh mà, xin anh đưa em đi." Kế Chỉ Tường không chịu buông tay, nghĩ đến những ngày còn lại của bố mình không còn nhiều, cô làm sao có thể yên lòng ở nhà như thể không có gì xảy ra được? "Xin anh..."
Mắt Dư Mẫn Tú đỏ hoe, không nỡ nhìn dáng vẻ sắp sụp đổ của con dâu. "Cậu Đinh, để Chỉ Tường đi đi. Chỉ Tường khóc cũng là chuyện thường tình, tôi tin con bé sẽ kiềm chế được", bà vỗ vai Kế Chỉ Tường, "Ngoan, đừng khóc nữa, con cũng không muốn bệnh tình bố con nặng hơn mà. Không thể cứ khóc mãi được, cứ yên tâm đi thăm bố con. Khi nào Trọng Kỳ về thì mẹ sẽ nói chuyện, bảo nó dành chút thời gian đi thăm ông ấy, nhân tiện xem xem có giúp gì được không".
"Cảm ơn mẹ, cảm ơn", ngàn lời muốn nói nhưng cô chỉ có thể thốt ra hai tiếng "cảm ơn".
"Vậy thưa bác, cháu..."
"Đi đi!"
Dư Mẫn Tú phẩy tay, tiễn hai người ra cửa, trong lòng thầm cầu nguyện...






Sau khi nhận được điện thoại của Dư Mẫn Tú, Cận Trọng Kỳ lập tức bỏ dở cuộc họp quan trọng để đến bệnh viện.
Bước vào phòng bệnh, đúng lúc anh nhìn thấy Kế Chỉ Tường dựa vào Đinh Bồi Doãn khóc, bàn tay rắn chắc của Đinh Bồi Doãn đang nhè nhẹ vỗ lưng cô, cúi đầu ghé vào tai cô an ủi, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong đầu khiến Cận Trọng Kỳ bất giác nắm chặt bàn tay.
Cảm nhận được tia nhìn sắc lẹm, Kế Chỉ Tường ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhận ra sự xuất hiện của Cận Trọng Kỳ, cô đẩy Đinh Bồi Doãn ra, đưa một ngón tay lên môi tỏ ý bảo anh im lặng, sau đó đứng lên kéo anh ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn đôi mắt Kế Chỉ Tường đỏ hoe, chóp mũi hồng hồng, Cận Trọng Kỳ lên tiếng hỏi, “Tình hình thế nào rồi?".
Lúc nãy chỉ kịp nhìn thoáng qua, nhưng thấy Kế Chí Xương đeo mặt nạ dưỡng khí, có vẻ tình hình không được khả quan cho lắm, chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết, nghe nói sang năm mới đối với người già cũng giống một cửa ải khó qua, đặc biệt là khi Kế Chí Xương đang lâm trọng bệnh, Cận Trọng Kỳ đã lường đến tình huống xấu nhất.
"Đừng khóc nữa", anh lau nước mắt trên má cô, "Nếu còn khóc thì về nhà, đừng để bố thấy bộ dạng em như vậy!". Chỉ sợ khi vừa tỉnh lại, thấy cô như thế không khéo ông lại ngất đi.
"Không! Em muốn ở lại đây..." Kế Chỉ Tường cố gắng ngăn dòng lệ đang dâng trào nơi khóe mắt, sợ anh không cho cô ở lại.
"Em phải hứa là không được khóc nữa", anh nghiêm mặt, cảm giác buồn chán lại dâng lên trong lòng. "Nếu không thì về nhà!", Cận Trọng Kỳ nghiêm giọng.
"Không khóc, em hứa sẽ không khóc nữa", Kế Chỉ Tường hoang mang lau vệt nước mắt trên mặt, cố gắng tỏ vẻ kiên cường, "Cảm ơn anh đã đến, công việc của anh thế nào rồi?". Gần đây là khoảng thời gian Cận Trọng Kỳ bận nhất, cô thật sự rất cảm kích vì sự hiếu thảo của anh dành cho bố mình.
"Đang họp dở." Nghe thấy lời cảm ơn đầy xa cách của Kế Chỉ Tường, không biết tại sao, Cận Trọng Kỳ cảm thấy rất không thoải mái.
"Vậy anh mau về công ty đi, có em ở đây là đủ rổi." Cô biết anh luôn luôn bận rộn, cũng hiểu bản thân đã đem đến cho anh quá nhiều rắc rối, không thể để anh phải gánh vác thêm trách nhiệm.
"Em đuổi anh sao?", Cận Trọng Kỳ nheo mắt, tỏ vẻ dữ dằn ôm chặt khuôn mặt đỏ lên vì khóc của cô.
"Không phải, sao lại thế được?" Tại sao anh ấy giận? Vì cuộc họp bị gián đoạn sao? "Nhưng để nhiều người như vậy đợi anh thì không hay lắm?"
Cận Trọng Kỳ lớn tiếng, "Đổi ngày rồi!". Đáng ghét! Lát nữa phải gọi điện bảo Chiêm Khắc Cần đổi ngày họp!
"Vậy anh... không cần về công ty nữa sao?" Nếu vậy, anh ấy có đồng ý ở lại đây với... bố?
"Em không muốn anh ở lại ư?" Tại sao? Cô thật sự lo lắng cho công ty của anh hay vì người đàn ông đang ngồi trong phòng bệnh kia?
"Không phải..." Ngược lại, cô hy vọng anh có thể ở lại, cho dù không phải vì cô, mà vì bố cũng được.
"Vậy tại sao em cứ đuổi anh về công ty?" Đáng ghét! Tại sao anh lại trở nên nhỏ mọn như vậy? Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?
"Em..."
Cửa phòng bật mở, Đinh Bồi Doãn nghiêng người gọi, "Chỉ Tường, bác Kế tỉnh rồi".
"Bố!" Kế Chỉ Tường vui mừng lao vào phòng, để mặc Cận Trọng Kỳ cùng câu hỏi của anh ở lại phía sau.
"Sao con lại đến đây?" Kế Chí Xương kéo mặt nạ dưỡng khí ra, gắng ngồi dậy, có phần khiển trách nhìn qua Đinh Bồi Doãn đang đứng bên cạnh.
Đinh Bồi Doãn có thể được xem là trợ lý đắc lực do một tay Kế Chí Xương bồi dưỡng, tất nhiên ông rất rõ phong cách làm việc của anh, chuyện ông nằm viện chắc chắn là anh báo cho Chỉ Tường.
"Đừng trách anh Đinh, là con tự đến mà!" Kế Chỉ Tường vội vàng đặt một chiếc gối ra sau lưng Kế Chí Xương, để ông ngồi thoải mái hơn.
Cận Trọng Kỳ bước vào phòng bệnh, cất tiếng chào: "Bố".
"Sao con cũng đến?", thấy Cận Trọng Kỳ, Kế Chí Xương có vẻ rất vui, "Mọi việc ở công ty vẫn tốt chứ?".
"Vẫn ổn, bố cứ yên tâm." Trên thực tế, quy mô và doanh thu của cả hai công ty đều vượt xa dự đoán của Kế Chí Xương, có điều anh không muốn khoe k