
Tác giả: Tử Trừng
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 134563
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/563 lượt.
rõ, hai đứa kết hôn vội vàng như thế ít nhiều cũng do nguyên nhân sứckhỏe của ông. Công ty rất quan trọng, nhưng con gái càng quan trọng hơn, nếu Trọng Kỳ dám đối xử không tốt hay ức hiếp Chỉ Tường, ông thề có chết cũng khôngđể cậu ta sống yên ổn!
"À, rất tốt!", vô thức xóa hết những tổn thương mà Cận Trọng Kỳ gây ra cho mình, Kế Chỉ Tường vui vẻ cười, "Anh ấy rất tốt với con".
"Tốt là được." Không hiểu sao Kế Chí Xương vẫn luôn cảm thấy con gái mình không vui; tuy cô cười vui vẻ, nói rằng chồng mình rất tốt, nhưng chính vì thái độ quá vui ấy lại khiến ông cảm thấy bất an.
"Bố, có phải bố trách anh ấy không đến thăm bố?" Việc kinh doanh của Cận Trọng Kỳ ngày càng mở rộng, rồi lại quản lý cả Công ty Kế thị khiến anh bận rộn đầu tắt mặt tối, thật sự Kế Chỉ Tường không có lý do buộc anh phải cùng cô đến thăm bố.
"Không, bố biết chồng con rất bận." Nghĩ lại thời trẻ, chính ông cũng vì công việc mà lạnh nhạt với vợ, để bà buồn rầu sinh bệnh, cuối cùng qua đời khi còn rất trẻ, vìthế ông rất sợ con gái cũng lâm vào tình cảnh như vợ mình ngày xưa.
"Chồng con không đến thăm bố cũng không sao, chỉ cần nó đối tốt với con là được."
Kế Chỉ Tường cúi đầu, mắt nhìn chăm chăm vào đôi bàn tay đan nhau đặt trên đầu gối. Cô biết bố mình muốn gì, bản thân cô cũng muốn thử cải thiện quan hệ vợ chồng giữa mình và Cận Trọng Kỳ một lần, nhưng sau khi cố gắng hết sức, tình hình vẫn không có gì thay đổi. Hiện giờ cô chỉ có thể khiến anh cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, sau đó yêuthương gia đình này và biết trong đó có cô tồn tại. Đành phải đợi thôi, ngoài việc chờ đợi, cô cũng không còn cách nào khác...
Thời gian qua nhanh, hơn ba trăm ngày qua như tên bay, trong nháy mắt, lễ tình nhân lại đến. Tòa cao ốc của Công ty Kỳ Ký vẫn vắng lặng, và vẫn chỉ còn ông chủ ngồi lại công ty để làm thêm.
"Hi hi! Tôi có thể vào được không?" Chiêm Khắc Cần gõ cửa, khuôn mặt tươi cười,tay xách một cái hộp.
"Cậu đến làm gì thế?" Lễ tình nhân cậu không ở nhà với vợ mà chạy tới công ty chọc phá tôi chắc?
Chiêm Khắc Cần ném chiếc hộp lên bàn, kéo ghế dựa đến trước bàn làm việc của Cận Trọng Kỳ, "Đương nhiên là đến kiểm tra xem cậu có chăm chỉ làm việc không!
Xem có phải thật sự cậu không chịu về nhà với chị dâu không?".
"Đây mới gọi là điều thú vị của tình yêu mà!", La Di Tĩnh yểu điệu cười, thân mật hôn lên má Chiêm Khắc Cần, "Có vậy hôn nhân mới có thể kéo dài mà không nhàm chán".
"Đúng vậy!" Cận Trọng Kỳ xem như đã hiểu mục đích mà hai người họ xuất hiện, chẳng phải là giúp anh mở mang kiến thức hay sao? "Hôn nhân không cần những thứ phù phiếm đó mới có thể duy trì được." Ít nhất thì Kế Chỉ Tường cũng không cần.
Năm ngoái chẳng phải anh cũng không tặng gì, thậm chí không làm bất cứ điều gì đặc biệt, cô ấy cũng không có ý kiến đó sao? Hoặc có thể cô ấy cũng như anh, không để tâm đến ý nghĩa của ngày lễ tình nhân.
"Đây là cách nghĩ của anh, chị dâu chưa chắc đã nghĩ vậy." La Di Tĩnh nhíu mày, cuối cùng cô cũng tin rằng Cận Trọng Kỳ hoàn toàn không quan tâm đến cuộc hôn nhân của mình. "Không nói gì không có nghĩa là chị ấy không quan tâm, dù sao chị ấy cũng là phụ nữ, chẳng phải sao?" Cô không tin trên thế giới này có người phụ nữ lại không mong muốn được trải qua một ngày lễ tình nhân lãng mạn. Chiêm Khắc Cần ngồi bên cạnh gật đầu hưởng ứng. Quả nhiên là chỉ có phụ nữ mới hiểu nhau, chính Khắc Cần cũng không thể đưa ra những phân tích sâu sắc đến vậy. Bà xã muôn năm!
"Cô ấy không giống em." Ít nhất Kế Chỉ Tường cũng không nũng nịu như Di Tĩnh,Cận Trọng Kỳ chau mày, lập tức gạt bỏ ý nghĩ hoang đường vừa lóe lên trong đầu. Anh cần cô ấy nũng nịu để làm gì? Anh đã quen với một Kế Chỉ Tường hiểu đạo lý,như vậy là đủ để duy trì quan hệ hôn nhân của họ rồi.
La Di Tĩnh bỏ cuộc, nhưng cô hiểu rất rõ từ trước đến nay không thể dùng vài câu nói là có thể thay đổi sự cố chấp của Cận Trọng Kỳ được. "Không có chuyện không giống, mà tại anh chưa từng tìm hiểu chị ấy, đã bao giờ anh hỏi chị ấy muốn gìchưa?
Nhất định là anh chưa từng làm điều đó." Cô thật sự thấy buồn thay cho Kế Chỉ Tường.
"Đi thôi Khắc Cần, chúng ta còn phải đi ngắm cảnh đêm!"
"Hả? Nói hết rồi?" Sao không nói thêm vài câu, tên cứng đầu ấy vẫn chưa chịu hiểu mà!
"Những gì cần nói đã nói hết rồi, chúng ta đi thôi!" Khuyên đã khuyên hết lời, cóchịu hiểu hay không vẫn là Cận Trọng Kỳ cứng đầu có chịu sửa đổi không thôi.
"Ừ." Hai người vẫy tay chào Cận Trọng Kỳ, sau đó rời khỏi văn phòng như một cơn gió.
Cận Trọng Kỳ nhún vai, quay lại với mớ công văn của mình, nhưng ánh mắt cứ hướng về phía hộp bánh màu hồng chói mắt đó khiến anh không thể tập trung vào công việc được...
Cận Trọng Kỳ lại tiếp tục mang công việc về nhà làm thêm. Một năm vừa qua, gần như ngày nào anh cũng làm thêm, nếu không vì mẹ nhấtquyết bắt về, có lẽ giờ này anh vẫn còn ngồi ở công ty ấy chứ. Từ khi kết hôn với anh, Kế Chỉ Tường