
Tác giả: Lam Tiểu Miết
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341412
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1412 lượt.
thích vô cùng.
Tạ Tử Tu bước lên đón họ, đỡ lấy bé gái, ôm vào lòng với vẻ dịu dàng hiếm thấy, ngoái lại mỉm cười với Nhan Miêu: “Thư kí Nhan, đây là Tô Phi”.
Nhan Miêu bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, ngẩn người ra một lát.
Người phụ nữ này quả thật rất xinh đẹp, làn da trắng nõn như Tạ Tử Tu, gương mặt dịu dàng, tóc dài rẽ ngôi giữa, nhẹ nhàng vấn lên thành búi ở phía sau, mỗi nét mặt đều là vẻ nhã nhặn trầm tĩnh và dịu dàng quyến rũ, tới bản thân cô nhìn còn thấy thích. Tuy tuổi tác hơi lớn một chút, nhưng càng có vẻ chững chạc, trông cũng không phải loại người õng ẹo ngồi làm nũng trên đùi đàn ông giữa ban ngày ban mặt.
Dù cùng là phụ nữ, Nhan Miêu cũng không tránh được cảm giác có chút rung động trước vị mỹ nhân dịu dàng này.
Nhưng, nhưng mà, ngay cả cô con gái đáng yêu nhường này cũng có rồi, Tạ Tử Tu còn nói gì mà “không phải bạn gái” chứ, đúng là vô nhân tính.
Càng vô nhân tính hơn là, rõ ràng Đỗ Duy Duy từ hôn với anh ta mới chỉ là chuyện cách đây nửa năm, thế mà con gái anh ta đã lớn tới chừng này rồi.
Ai dà, thế giới gì đây hả.
Nhan Miêu ôm tâm trạng rối bời chào hỏi người phụ nữ kia: “À, chào chị Tô, em là Nhan Miêu. Thư kí của anh Tạ”.
Tuy là cấp trên của cô, nhưng cô cũng không dằn được cảm giác Tạ Tử Tu là gã đàn ông bỉ ổi hạ lưu.
Đôi phương nở nụ cười ngọt ngào: “Chào em, chị là Tạ Dĩ Nhược. Chị gái Tử Tu”.
“À… Hả?”.
Tạ Tử Tu nói: “Thư kí Nhan, rốt cuộc mắt cô quáng tới cỡ nào hả, đây mới là Tô Phi”.
“…”.
Cô bé con trong lòng anh ta cười hớn hở, thân mật bắt lấy ngón tay của Nhan Miêu.
“. . . =p=” .
May mà Tạ Tử Tu không biết cô vừa mới oán thầm anh ta, không thì chắc lại trừ tiền thưởng… | | | | | |
Thế nhưng, cô đâu tưởng tượng ra được hình ảnh Tạ Tử Tu dịu dàng ôm cô bé đặt trên đùi, sau đó bị cô nhóc này hôn lên mặt chứ.
Rõ ràng là hoàn toàn không hợp với phong cách của anh ta
Anh ta diễn vai kiểu “Đừng khóc nữa, còn khóc là Tạ Tử Tu sẽ tới bắt con đi” còn hợp hơn.
Tình cảm anh em nhà họ Tạ không tốt, còn chị cả Tạ Dĩ Nhược đã lấy chồng lại đứng vững ở vị trí trung lập. Sau khi đưa con gái đi thăm bạn bè trở về, chị ta sắp xếp làm một bữa BBQ trong vườn ngay tối hôm ấy, nhiệt tình mời mọi người cùng tới tham gia.
Trời còn chưa tối Nhan Miêu đã đói mềm, ngửi thấy mùi thịt nướng, không kìm nổi mà lần tới theo mùi thơm.
Tạ Dĩ Nhược tự tay nướng thịt muối cho mọi người, chị thay một chiếc T-shirt cotton pha sợi và quần jean trắng bạc, chất liệu bò mạnh mẽ không làm mất đi yẻ dịu dàng, thoát tục trong khói lửa của chị.
Nhan Miêu ăn ít thịt muối cuộn đậu cô ve ở chỗ Tạ Dĩ Nhược, nói dăm ba câu rồi quay đi lấy tôm hùm nướng ăn.
Tôm hùm cắt đôi, sau khi nướng rưới tương ớt ăn kèm dưa chuột, mùi vị tươi ngon vô cùng, Nhan Miêu không kìm được, một mình ăn hết cả con.
Trong lúc chờ đầu bếp làm cho cô một đĩa nữa, cậu em trai của Tạ Tử Tu cũng bê đĩa đi tới.
Nhan Miêu đang suy xét nên chào hỏi theo phép lịch sự, hay răm rắp nghe theo giáo huấn của Tạ Tử Tu, tránh đi chỗ khác, thì cậu ta đã liếc cô một cái, cau mày trước: “Cô ở đâu ra thế? Người hầu mới à?”.
“…=_= Chào cậu, tôi đến cùng anh Tạ”. Là khách, không phải người hầu nhóc con chết tiệt ạ.
Hình như cậu ta rất kinh ngạc: “Giờ Tạ Tử Tu thích kiểu này à? ‘Nhãn quang’ kém như thế từ khi nào vậy. Dù bị từ hôn, cũng không nên sa đọa như thế chứ”.
“…=_= Xin đừng hiểu nhầm anh Tạ, ‘nhãn quang’ của anh ấy vẫn rất tốt. Tôi chỉ là thư kí công ty, là nhân viên dưới quyền làm việc cho anh ấy thôi”.
… Đàn ông nhà này, sao đều nhất loạt công kích vẻ ngoài của cô thế, rõ ràng nhìn cô cũng bình thường mà.
“Có gì khác biệt sao? Chẳng phải thư ký là kiểu nhân tiện đó đó à?”.
“…”. Trong đầu bọn ranh con bây giờ nghĩ gì thế nhỉ. = =
“Bỏ đi, trông cô thế này chẳng ai hứng nổi”. Không để Nhan Miêu mở miệng, cậu ta đã lấy tôm hùm, bưng đĩa đi mất.
“…”
Lát sau Nhan Miêu buột miệng cảm khái với Tạ Tử Tu: “Anh với cậu em trai kia đúng là anh em ruột”. Mồm miệng không những xấu xa, mà thẩm mỹ cũng méo mó như nhau.
Tạ Tử Tu nói: “Cô nói Tạ Thiếu Duy à? Chúng tôi không phải anh em ruột”.
“Hả?”. Nghe câu đó cô lại thấy mờ mịt, “Nhưng hai người cùng họ Tạ, lại giống nhau như đúc. Cậu ta cũng gọi chị anh là chị đấy thôi. Sao không phải anh em ruột?”.
Hình như Tạ Tử Tu mỉm cười: “Bố tôi không chỉ có một bà vợ”.
“A?!”.
“Ba chị em tôi không cùng một mẹ”.
Phải lát sau Nhan Miêu mới phản ứng lại được: “Không đúng, không phải pháp luật quy định…”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Pháp luật chỉ hữu dụng với một bộ phận thôi”.
“…”
“Dù nói thế nào thì cô có thể hiểu đại khái tình hình nhà tôi được rồi đấy. Anh chị em nhà tôi không thể có kiểu quan hệ như cô với Nhan Tử Thanh được”.
“…”
“Cho nên tốt nhất là cô đừng dính dáng quá sâu với bọn họ, cả chị tôi cũng thế, rõ chưa?”.
Nhan Miêu đột nhiên cảm thấy hơi thông cảm cho Tạ Tử Tu. Gia đình không hòa thuận luôn tạo thành vết thương tinh thần lớn nhất với đứa trẻ. Nếu từ nhỏ đã lớn lên trong sự toan tính, đề phòng n