
Tác giả: H.Y
Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015
Lượt xem: 134390
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/390 lượt.
của Krystal, sao giờ này cô ấy vẫn chưa có người yêu, đúng là cũng có chút kì lạ. Anh phải chú ý hơn mới được. Trong khi Tử Du đang suy nghĩ, đắn đo có nên điều hai người làm những công việc cách xa xa nhau một tí hay không thì giờ tan tầm đã đến. Liếc thấy sếp lớn vẫn đang trầm tư, Krystal mới dè dặt lên tiếng.
- Giám đốc, hôm nay còn có việc gì không ạ?
Nghe thấy tiếng Krystal, lúc này Tử Du mới máy móc nhìn đồng hồ, phát hiện ra đã đến giờ tan tầm.
- Ừ, hết giờ rồi thì em về đi.
- Vâng ạ. Em chào sếp.
Như được giải thoát, Krystal ba chân bốn cẳng thu dọn đồ đạc rồi xách túi đi mà như chạy, trước khi đi còn tình thương mến thương nắm tay Kiều Vy, vẻ mặt bi ai.
- Tiểu Vy, chị về trước. Mai gặp lại em nhé.
Cơ mặt Kiều Vy bỗng giật giật, họ trở nên thân thiết như vậy từ bao giờ vậy? Mà cảnh này lọt vào mắt của Tử Du lại thành hai người tình thương mến thương không nỡ chia lìa. Đợi đến khi Krystal đi rồi, anh mới lên tiếng.
- Em ngồi đi, chúng ta nói chuyện một lát. Anh là giám đốc ở đây.
- À, Hạ Vũ bảo em đến đây thực tập, em cũng không biết anh là giám đốc.
- Anh nhờ Hạ Vũ giới thiệu cho một người đến hỗ trợ Krystal, cũng không ngờ Hạ Vũ giới thiệu em. Hình như em mới năm hai, liệu đến đây thực tập có được không?
- Không sao đâu ạ. Em cũng sắp hết năm hai, chuẩn bị được nghỉ hè rồi ạ. Chỉ cần không phải ngày nào cũng phải đến là được ạ.
- Ừ, không sao, hôm nào em bận cứ trao đổi xin nghỉ với Krystal là được rồi.
Nói đến đây, không khí giữa hai người lại trở nên có chút trầm mặc. Cả hai đều không biết phải nói gì. Nói về công việc thì thực sự Tử Du không có hứng thú, cả ngày đã bận công việc túi bụi rồi. Mà hơn nữa, anh cũng tin là Krystal đã nói cho Kiều Vy hiểu khá rõ về cách làm việc ở đây, thậm chí nhìn bộ mặt có phần bơ phờ của cô, anh còn đoán rằng có lẽ, bản thân cô đã thấm thía hơn ai hết. Nhưng ngoài công việc ra thì lại chẳng tìm được chủ đề nào để nói cả. Anh cứ trầm mặc mãi, chỉ có ánh mắt là không dời cô. Cô gái nhỏ có tên Kiều Vy đang ngồi trước mặt anh. Không biết trong ngày đã bị Krystal dọa nạt gì mà giờ hình như cô sợ đến nỗi không dám nhìn thẳng mặt anh, cứ mắt nhìn mũi rồi tay vo viên vạt áo đã nhăn nhúm. Chẳng nhẽ, anh đã làm gì khiến cô sợ đến thế sao?
Trong khi Tử Du đang lo lắng là đã làm gì khiến cô có ấn tượng xấu về anh thì trong lòng Kiều Vy lại không ngừng gào thét, “anh đẹp trai à, đừng nhìn em chằm chằm như thế được không? Người ta cũng biết ngại mà. Anh nói gì đi chứ?” Cuối cùng Kiều Vy cũng cảm thấy không thể giả dạng cô gái e thẹn lâu hơn được nữa đành lên tiếng trước.
- À, hôm đám cưới, cảm ơn anh ạ.
- Không có gì. Cũng nhờ thế mà quen được em.
- Có gì đâu ạ.
- Muộn rồi, em về đi. Mà em đi gì đến đây vậy?
- À, sáng nay Hạ Vũ đèo em đến. Xe em bị hỏng. Chắc giờ em đi xe buýt về thôi.
- Giờ này đông lắm, nhà em ở đâu? Nếu không ngại, anh có thể cho em quá giang.
- Ơ, thôi không cần đâu ạ. Thế thì phiền anh lắm.
Thực ra, lúc này trong đầu Kiều Vy lại đang đấu tranh tư tưởng. Giờ mà để anh đèo về thì kể cũng ngại thật, nhưng mà hôm nay làm việc vất vả cả ngày mà lại phải ngồi trên xe bus cả tiếng đồng hồ thì chẳng khác nào hành xác. Thật là khó nghĩ quá mà.
- Không ngại đâu, đằng nào anh cũng tiện đường. Đi về thôi.
- Dạ, cảm ơn anh ạ.
Nghe thấy câu cuối của Tử Du, bao sự ngại ngần trong lòng Kiều Vy đã tan biến hết, cô lại tự an ủi bản thân, là anh miễn cưỡng muốn em về với anh thôi mà. Không phải tại em thích nhờ vả, không phải tại em đâu nha.
Đưa Đón
Khi Tử Du đưa cô về đến nhà thì trời đã nhá nhem tối. Cũng chỉ tại đang đi, anh kêu đói, mà về nhà lại không có ai nên muốn mời cô đi ăn cùng rồi hẳng về. Nghĩ là cũng chẳng thiệt thòi gì, với lại nghĩ rằng anh sống một mình, về ăn một mình cũng buồn, mà người ta đã đưa mình về nhà, nên Kiều Vy cũng không nỡ để anh mang bụng đói về nhà. Thực ra Tử Du cũng là người rất dễ chịu, nhìn bề ngoài anh đối với mọi người có phần lạnh lùng, xa cách nhưng đối với những người đã thân thiết với anh, anh lại là một con người hoàn toàn khác.
Lúc đầu, hai người còn khá ngại ngùng nhưng về sau, cô và anh nói chuyện cũng dần thoải mái hơn. Dần dần, cả hai người cũng trở nên cởi mở hơn. Họ trò chuyện như những người bạn. Khi cô biết anh hơn cô những tám tuổi, cô còn vô cùng ngạc nhiên. Cả vẻ bề ngoài lẫn cách nói chuyện của anh đều trẻ hơn tuổi rất nhiều. Ặc, sao cô lại toàn nghĩ về anh thế này. Tự gõ đầu mình, cô thật là không có tiền đồ mà. Mới tiếp xúc với anh có một lúc mà đã bị anh cuốn hút rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định trèo lên giường đi ngủ. Mai còn phải đi làm nữa. Mà nhắc đến đi làm, hôm nay đi cả ngày, xe vẫn chưa mang đi sửa, mai đành dậy sớm đi xe buýt vậy. Ôi thật là mệt mà.
Khi Kiều Vy đã yên vị lăn qua lăn lại trên giường thì lúc này, Tử Du mới về đến nhà. Nói là tiện đường chứ thực ra nhà anh và nhà cô không hề gần nhau tí nào. Nhưng mà muốn nói chuyện nhiều hơn