
Tác giả: H.Y
Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015
Lượt xem: 134353
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/353 lượt.
ng mình không phải ngồi ở đây mà được bay về nhà, nếu không được chơi thì thôi cũng ít nhất là cho cô thời gian để được học cái cô thích và thực sự cần thiết cho tương lai sau này của cô. Nhưng rồi nghĩ mãi thì cũng đến thế, dù sao muốn làm gì thì làm Vy cũng phải cố gắng làm sao đừng để cho điểm mình quá thấp. Ước mơ bay cao bay xa của cô đến một miền đất lạ còn phụ thuộc vào học bạ của cô mà. Biết làm sao được, đành cố lên thôi vậy…
Lại tắc đường nữa sao, thật là chán. Con đường Vy đi học ngày nào cũng thế, cứ đến giờ này là lại tắc chật cứng người. Dân cư khu vực này cũng chẳng đông đúc, chẳng giàu có đến độ có ô tô đi để đến nỗi tắc đường, ấy vậy mà nó lại thường xuyên bị tắc đường mới hay chứ. Thật là kì lạ. Điều này thực sự khiến Vy khó hiểu nhưng cô vẫn thường tự đùa với mình rằng tắc đường thế này khéo lại làm cho cuộc sống của cô thêm thi vị.
Đùa là vậy nhưng Vy vẫn không thể xua tan cảm giác khó chịu của mình khi phải lết từng bước mới về được đến nhà. Thật là khổ sở hết mức. Hôm nay cũng vậy, đang hí hửng vì hôm nay lấy xe sớm được về sớm thì gặp ngay đám tắc đường. Với tình hình tắc dài thế này, Vy dám chắc mình không thể về nhà trước sáu giờ tối. Tắc đường đã là một chuyện còn vấn đề khí thải, khói bụi lại là vấn đề khác. Nghĩ thầm không biết với cái tình hình này không biết mình có sống được quá mười năm không nhỉ, Vy tự cười mình rồi cố gắng nhích từng bước về nhà.
Đúng như dự đoán, đúng sáu giờ Vy bước chân được về đến nhà, thấy bố đang ngồi xem ti vi rất nhàn rỗi.
- Con chào bố!
- Sao về muốn thế?
- Con bị tắc đường. Sao cái đường nhà mình hay tắc thế ạ? Khéo thế này chẳng mấy con bị bệnh viêm phổi.
- Ôi dời còn tắc dài. Mà về sau còn tắc nhiều hơn ý chứ. Càng ngày càng nhiều ô tô lao xuống đây mà.
- Con chết đây. Sao mà lắm ô tô thế chứ….
Leo lên phòng, trở về cái “tổ” của mình, Vy mới cảm thấy thực sự được bình an. Căn phòng mới được Vy tân trang lại nên cũng gọi là có cái mới. Ngắm căn phòng mà trong lòng cảm thấy thật tự hào với sự sáng tạo của mình, Vy thay quần áo và xuống xem ti vi với bố. Xem ti vi với bố tuy không thể gọi là một “thú vui tao nhã” của Vy nhưng cô thấy vui khi làm việc đó. Ít nhất sau những gì bố mẹ dành cho Vy cô nghĩ rằng việc chia sẻ một khoảng thời gian trong ngày của cô cho bố là cần thiết. Đằng nào tối ăn cơm xong là cô lại lên phòng học và sau đó đi ngủ luôn rồi, làm gì còn thời gian nào nữa đâu…
Trái Đất Thật Tròn!
Vy dậy đi học không con?
- Dạ
Thế là một ngày mới nữa lại đến. Mở mẳt ra nhìn qua cửa sổ phòng mình, Vy chẳng nhìn thấy trời đất gì mấy vì đã bị mấy nhà bên cạnh che chắn hết, nhưng những tia nắng hiếm hoi len lỏi được vào căn phòng của Vy cũng khiến cô cảm thấy lòng mình vui hơn. Tự nhủ với mình rằng hôm nay, một ngày nắng đẹp thế này chắc là mọi chuyện sẽ tốt thôi. Mà cũng đúng là cảnh luôn hợp với lòng người. Hôm nay không thể là một ngày tồi tệ của Vy được, hôm nay đi học không những có ít tiết được về sớm mà My Oanh, một người bạn cũng khá lâu năm của Vy còn rủ cô đi sắm đồ cùng. Mà tất nhiên, dù là như thế nào thì Vy cũng không thể tránh khỏi sở thích đặc biệt của con gái…shopping.
Đúng thế, mỗi khi cảm thấy bị áp lực thì ai mà chẳng thích đi tiêu tiền. Dù sao thì buổi đi chơi ngày hôm nay cũng đầy hứa hẹn, ngân sách của Vy hiện giờ cũng kha khá, mà người bạn đi cùng của Vy cũng là người mà cô cảm thấy thoải mái khi ở cạnh, dù sao thì trong số những người bạn đang ngày ngày ở bên cô lúc này thì có thể nói My Oanh là người thân với Vy nhất. Thực ra về tính cách của My Oanh thì cũng không thực sự hợp với Vy cho lắm nhưng vì đã học với nhau quá lâu nên hai người đã quá hiểu về nhau đủ để tin tưởng và trở thành bạn tốt của nhau.
- Uk, cả tuần đợi mỗi ngày này.
- Chắc hôm nay cả giờ lại ngồi ngủ hoặc đọc truyện hay chơi bời linh tinh gì đấy thôi chứ học hành gì.
- Uk hoặc cùng lắm là ngồi ghi chép một tí thôi. Nói chung là không phải làm gì.
- Sướng thật. Nghĩ đến thôi là nhẹ hết cả đầu óc rồi hi hi.
Thế là ba tiết học cũng qua vèo như nước chảy bèo trôi, trong đầu mọi người chẳng ai có chữ nào của buổi học ngày hôm nay cả. Hết giờ, bốn đứa đều tung tăng tất tưởi lấy xe sao cho thật nhanh để còn đi. Kế hoạch hôm nay dự định là sẽ đi mua quà sinh nhật cho mấy đứa trong lớp rồi nếu thấy cái gì hay hay thì sẽ mua luôn. Nghĩ đến đây cũng đã thấy vui với Vy rồi. Thực ra tiêu tiền là sướng rồi, còn tiêu tiền của ai, mua hộ ai cô cũng chẳng quan tâm. Nó như là chuyện chẳng ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới là mấy. Thế là bốn đứa, ba cái xe đạp lên đường. Do chỗ đấy cũng ở khá xa nên cũng phải mất một lúc khá lâu bốn đứa mới đến nơi, nhưng đến nơi mới thấy đúng là không bõ công đi.
Ôi thôi rồi, bao nhiêu là hàng hóa đẹp, những món đồ lưu niệm nhỏ xinh cứ gọi là tha hồ mà chọn, chỉ sợ không đủ tiền để mua hết những gì mình muốn thôi. Nhưng nhiều như thế lại cũng sinh ra một vấn đề, đó là những món đồ đó trải dọc trên cả mộ