
Tác giả: hanhack119
Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015
Lượt xem: 134560
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/560 lượt.
, chuyên tâm yêu một mình cô sao?
Hơn nữa anh có nói qua yêu cô sao? Hình như không có.
Anh đối với cô, chỉ là mê hoặc một lúc, hay là yêu thích thật lòng?
Những vấn đề này quấn vòng quanh Hàn Thiếu Đồng, để cho lồng ngực cô như bị một tảng đá khổng lồ ngăn chặn lại, buồn bực đến không thở nổi.
"Tiểu Đồng?" Sự trầm mặc của cô, làm Thượng Quan Thiên nhíu mày kiếm.
"Cho em thêm một chút thời gian được không?" Cuối cùng, cô nở một nụ cười bất đắc dĩ, gần như cầu khẩn nói.
Lần này, cô không muốn lại giống như lần trước, lại một lần nữa chịu đựng thống khổ bị bỏ rơi.
Bởi vì cô biết, một khi yêu người đàn ông này, lại không chiếm được hồi báo giống nhau, cô thừa nhận đau khổ vô cùng, nhất định sẽ đau thương nhiều hơn so với những gì Dương Tuấn Ngạn mang đến cho cô.
"Em đang sợ hãi cái gì? Tiểu Đồng." Trong mắt cô tinh tường viết chữ sợ, anh không khỏi dịu dàng hỏi.
"Cho em thêm một chút thời gian, được không?!" Cô ôn nhu mềm giọng, cũng không cho anh cự tuyệt.
"Chỉ cần là em nói, anh đều nghe theo em." Anh lại một lần nữa nói lời thề với cô, đáng tiếc cô lại không hiểu tâm ý chân thành của anh.
Lần này, cô nên lựa chọn cách gì đây?
Ôm sát cánh tay Thượng Quan Thiên, Hàn Thiếu Đồng suy tư.
Hàn Thiếu Đồng cùng Thượng Quan Thiên cũng cố ý xem như chuyện ngày đó cũng không có gì xảy ra, không hề đề cập tới nữa.
Anh vẫn dây dưa cùng cô, chẳng qua là khi cô cần làm việc, anh sẽ dành đầy đủ không gian cho cô suy nghĩ, tuyệt không gây rối.
Chỉ có hôm nay, anh chợt nói mình có công việc, không có thời gian dây dưa cùng cô. Nhân lúc không có ý tưởng, cô lặng lẽ thừa dịp lúc anh không có để ý len lén chạy ra ngoài, tùy ý đi dạo một chút, thuận tiện tìm ý tưởng.
Đây chính là cuốn sách truyện tranh minh hoạ Nhi đồng, chỉ cần đúng lúc hoàn bản thảo, muốn mình trả lúc nào cũng được.
Cô miễn cưỡng mình mặc áo khoác ngoài cùng với áo lông thật dày vào đi ra khỏi nhà, nhưng là vừa đi ra đến đường, cảm giác gió lạnh phất qua gương mặt làm cô chỉ muốn về nhà quấn chăn.
Nếu như sớm biết khí trời lạnh như vậy, cô cũng sẽ không ngốc đến mức chạy ra ngoài.
Bâng quơ lưu luyến ở trên đường trong chốc lát, cuối cùng cô vẫn quyết định về nhà, cùng Thượng Quan Thiên mắt to trừng mắt nhỏ. Dù sao, rảnh rỗi không có việc làm.
Đi ngang qua 1 cửa hàng văn phòng phẩm, ánh mắt Hàn Thiếu Đồng bị hấp dẫn bởi một con rối có tạo hình đáng yêu tên Tiểu Hùng ở trong tủ kính.
Cô ở ngoài tủ kính thủy tinh, cẩn thận nghiên cứu Tiểu Hùng.
Thật lâu thật lâu trước đây, cô cũng đã từng có Tiểu Hùng tương tự, nhưng chẳng biết vứt bỏ lúc nào, hại cô thương tâm một thời gian thật dài. Không nghĩ tới trải qua nhiều năm như vậy, thế nhưng xuất hiện Tiểu Hùng giống như đã từng quen biết.
Nếu khó được gặp lại, cô nhất định phải mua nó về nhà!
Tâm ý đã quyết Hàn Thiếu Đồng đi vào văn phòng phẩm, đem Tiểu Hùng thõa mãn ôm vào trong ngực, như cô gái nhỏ không nhịn được vùi mặt vào trong bụng Tiểu Hùng hôn nhẹ.
"Xin hỏi bao nhiêu tiền?" Cô cười thật ngọt ngào hỏi.
"2500 tệ." Nhân viên mang theo nụ cười thân thiết, nói ra giá trị kinh người của Tiểu Hùng.
Chỉ là, đối với Hàn Thiếu Đồng mà nói, quả thực là vật quý hơn giá trị.
Cô cười ngọt ngào gật đầu, tay nhỏ bé hướng túi áo khoác ngoài tìm kiếm — hả?
Ngọt ngào cười trở thành cười lúng túng, (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) cô sờ tới sờ lui ở trong túi áo khoác ngoài, lại không tìm được ví cùng điện thoại di động của mình.
Cô nhất định là vội vã ra cửa, quên đem bóp da cùng điện thoại di động trên bàn nhét vào trong túi!
Nhân viên vốn là mang theo nụ cười thân thiết khuôn mặt dần dần âm trầm xuống, giống như biết cô mua không nổi.
"Ách... Ngại quá, tôi quên mang bóp da.” Hàn Thiếu Đồng bất đắc dĩ nói.
Nhân viên lộ ra một biểu tình "Tôi biết ngay”, từ trong tay cô đoạt lấy Tiểu Hùng, thả lại trong hộp.
"Con Tiểu Hùng kia có thể giúp tôi lưu lại không?" Mặc dù không cam lòng, nhưng vì Tiểu Hùng đáng yêu, Hàn Thiếu Đồng vẫn là hỏi ra lời.
"Rất xin lỗi, tiểu thư, công ty chúng tôi có quy định không thể lưu hàng giúp khách, trừ phi thanh toán trước." Giọng nhân viên mặc dù không thay đổi, lại nghe được rất bất mãn.
"Tôi thay mặt vị tiểu thư này trả tiền!" Giọng nói ôn nhu như gió mùa xuân, nhưng Hàn Thiếu Đồng lại nghe cực kỳ chói tai.
Cô không cam tâm tình nguyện di chuyển qua, đối mặt vị hôn phu trước đây — Dương Tuấn Ngạn. "Làm thế nào trùng hợp như vậy?" Cô nặn ra một nụ cười giả dối cực kì.
"Không, là anh đặc biệt tới tìm em." Dương Tuấn Ngạn si mê nhìn chằm chằm Hàn Thiếu Đồng, nịnh hót ca ngợi: “Tiểu Đồng, em càng ngày càng đẹp."
"Vậy sao?" Hàn Thiếu Đồng giả vờ cười.
Dương Tuấn Ngạn đối với sự lạnh lùng của cô không ngần ngại chút nào, tự mình từ trong bóp da lấy ra thẻ tín dụng đưa cho nhân viên. "Tiểu thư, xin giúp tôi in giấy tính tiền."
Bên môi kia dịu dàng như nước mỉm cười với cô, mê hoặc nhân viên choáng váng đầu hoa mắt, ngây ngốc cầm lấy giấy đưa cho anh.
"Tôi chưa nói muốn anh trả thay."