Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341435

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1435 lượt.

. Cô gần như có thể tưởng tượng ra được khung cảnh khi đó, một người chiến sĩ thật thà chất phác cùng với vợ mình bước đi giữa tuyết trắng mênh mông, tận hưởng cuộc sống còn nhiều gian khổ mà bình lặng, vinh quang, vậy chẳng phải là hạnh phúc hay sao? Mà niềm hạnh phúc ấy, giờ đây chính cô cũng đã cảm nhận được sâu sắc rồi. Vậy là, không còn ai phải nuối tiếc thêm nữa.
Cô dụi dụi đôi mắt ướt nhòa, từ từ đứng dậy, còn Cố Hoài Việt vẫn đứng sau cô lúc này lại bước lên một bước. Anh nhìn chăm chú hai phần mộ phía trước, chầm chậm nâng tay phải lên, kính cẩn làm một động tác chào theo nghi lễ quân đội. Với hai vị trưởng bối chưa từng gặp gỡ này, anh có kính trọng cũng có biết ơn. Với anh mà nói, hành động duy nhất có thể bày tỏ tất cả, ấy là nghi lễ quân đội. Bởi vì điều đó đại diện cho sự trang nghiêm, tôn kính và không thể khinh nhờn.
Từ nghĩa trang trở về, tâm trạng của Nghiêm Chân thư thái hơn rất nhiều. Một là vì nhẹ nhõm, hai là vì... sắp được về nhà.
Vương Dĩnh nhìn cô, mếu máo chực khóc: “Đi thật à? Thế là chỉ còn lại mỗi mình mình thôi.”
Nghiêm Chân vỗ vỗ nhẹ lên mặt cô ấy, an ủi: “Sau này mình sẽ lại đi cùng cậu.” Cô nhớ nhà, cũng nhớ cậu bé, đã rất lâu rồi không gặp cậu, cũng không biết nhóc con kia có thấy nhớ cô hay không.
Do địa khu Lâm Chi cách thủ phủ Lhasa khá xa nên cán sự Lý lái hẳn xe từ Phân khu tới, nhờ một tài xế dày dặn kinh nghiệm tiễn họ đến sân bay Lhasa.
“Nhìn trời thế này, tôi đoán sẽ còn rơi trận tuyết lớn nữa.” Anh tài xế Tiểu Lưu vừa lái xe vừa nói.
Nghiêm Chân trông ra ngoài cửa xe, lại hỏi Cố Hoài Việt: “Anh nói xem, mình nhằm lúc này về nhà có phải không ổn cho lắm không?”
Cố Hoài Việt cúi nhìn cô, trầm giọng cười: “Cũng chưa chắc, anh thấy tuyết thế này, hôm nay không rơi được đâu.”
Nghiêm Chân thở dài: “Việc gì phải đi máy bay, thà đi tàu về còn an toàn hơn.”
Cố Hoài Việt nhéo má cô, “Còn không phải có ai đấy nóng lòng muốn về lắm rồi à.” Dứt lời, liền thấy Nghiêm Chân đỏ mặt trừng mắt với anh. Anh cười sảng khoái, ôm cô vào lòng: “Em ngủ thêm một lát đi, còn lâu mới tới Lhasa.”
“Vâng.” Buổi sáng dậy sớm quá, quả thực cô cũng hơi buồn ngủ, nhưng vừa rúc vào lòng anh, Nghiêm Chân chợt nhớ ra một chuyện, ngẩng đầu lên nói: “Đúng rồi, em cảm thấy, anh đừng đến trường quân sự dạy học thì hơn.”
“Hả? Tại sao?”
“Anh không hợp với nơi đó đâu.” Nghiêm Chân đáp, “Anh đi lính mới hợp.” Dẫu rằng trong mắt số đông anh là một người đàn ông thâm trầm, hướng nội, thông minh sắc sảo, nhưng trong mắt cô thì lối tư duy của anh vẫn rất giản đơn. Anh nên làm lính, phát huy hết bản lĩnh của mình trên thao trường hoặc trên chiến trận chứ không phải là một giảng viên hay một người làm công tác nghiên cứu, đứng trên bục dõng dạc giảng bài cho một nhóm những người chưa bao giờ biết đến mùi súng đạn chiến trường. Một hai lần còn có thể, nhưng qua nhiều năm tháng, nhất định anh sẽ cảm thấy bị bó buộc. Người đàn ông này, anh thích hợp với chiến trường rộng lớn hơn.
Cố Hoài Việt không ngờ cô lại nghĩ ngợi nhiều như vậy, nhất thời không biết nên trả lời ra sao, đến khi Nghiêm Chân mất kiên nhẫn huých vào cánh tay anh thì anh mới định thần trở lại, mỉm cười đáp: “Biết rồi, để anh cân nhắc thêm.”
Nghiêm Chân ừ một tiếng, lại dựa lên vai anh. Cố Hoài Việt thuận tay ôm choàng lấy cô, vừa vuốt khẽ mái tóc dài mềm mại vừa suy nghĩ vấn đề cô vừa nói. Không biết đã qua bao lâu, vào lúc anh tưởng cô đã ngủ thì chợt nghe thấy từ trong vòng tay mình vang lên giọng cô thì thầm: “Phải rồi, có chuyện này em quên chưa nói với anh, em định thi làm nghiên cứu sinh ở Đại học B.”
Bàn tay phải đang vuốt tóc cô cứng lại giữa khoảng không. Nghiên cứu sinh? Đại học B? Thành phố B? Hiểu ra được mối liên hệ giữa những chi tiết ấy, Cố Hoài Việt nở nụ cười.
Chiếc ô tô chậm rãi đi trên con đường Lâm Chi. Thời gian trước ở đây vừa đổ một trận tuyết lớn, tuyết tích tụ lại còn chưa tan hết, đi trong huyện lị chưa có cảm giác gì, đợi đến khi vừa vào đến đường quốc lộ thì tất cả những gì trông thấy là từng dãy, từng dãy núi tuyết đã phủ trắng xóa.
Xe đi đến đây, tài xế giảm tốc độ xuống. Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân đều nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau, không biết qua bao lâu, bỗng chiếc xe đột ngột phanh gấp. Hai người ngồi sau theo quán tính bổ nhào về trước, cũng giật mình mở to mắt.
“Sao thế?” Nghiêm Chân hốt hoảng tỉnh giấc, tim đập loạn.
Anh tài xế Tiểu Lưu bối rối quay đầu lại: “Phía trước kẹt xe mất rồi.”
Quả thật vậy, từ trong xe nhìn ra bên ngoài, phía trước một dãy dài đã dừng cả lại, giữa lòng đường cũng có rất nhiều người đang đứng, xem tình hình có vẻ trong chốc lát chưa thể đi ngay được.
Cố Hoài Việt hơi nhíu mày: “Chuyện gì thế nhỉ?”
Tiểu Lưu lắc đầu, “Xin phép Thủ trưởng tôi xuống xem thế nào, kiểu này cầm chắc là có sự cố gì rồi.”
Nghiêm Chân vừa nghe đến hai chữ “sự cố” tim cũng đập mạnh theo, “Tai nạn ạ?”
Cố Hoài Việt bất giác kéo cô sát lại, “Còn chưa biết rõ, đợi Tiểu Lưu về rồi tính.”
Nghiêm Chân gật đầu, nhìn lớp