
Bí Kíp Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc
Tác giả: Hoàng Nhất Thiên
Ngày cập nhật: 04:00 22/12/2015
Lượt xem: 1341051
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1051 lượt.
hân có phải người này đã cho con biết sự thật không.
- Dạ không, bà ta là một người khác.
- Vậy con có thể kể lại dáng vẻ và hoàn cảnh con gặp người đó không – nàng Christiana cười thân thiện rồi hỏi.
Cậu kể lại hoàn cảnh:
Sau khi cứu được Khương cậu để anh nằm lên bãi biển và rồi cậu la lên “á á á”. Chính lúc đó có một dòng nước uốn thành một cái vòi rồng hút lấy cậu, quá bất ngờ cậu chỉ kịp la lên. Rồi nó nhấn chìm cả thân thể cậu trong làng nước lạnh lẽo, kéo cậu đi ra tít ngoài xa. Lực nó rất mạnh cậu gần như ngạc, cảm thấy không thể nào chịu nổi thì cái vòi đó tan biến, cậu trồi lên mặt nước thở không ngừng, nhìn giáo giác xung quanh chỉ toàn biển và biển trong lòng cảm thấy có chúc sờ sợ nhưng rồi nước lại bắt đầu cuộn xoắn vào nhau một lần nửa nhô lên đưa cả thân người cậu lên, nó giống như một chiếc ghế được làm bằng nước, hai chân cậu đung đưa dưới nước. Không biết chuyện gì đang xảy ra thì bên trái cũng có hiện tượng như vậy nhưng kèm theo đó là một người phụ nữ với mái tóc bạc kim óng mượt trên đầu đội một chiếc vương miện màu vàng sáng chói. Ánh trăng chiếu xuống càng làm tôn thêm mái tóc và chiếc vương miệng.
Điều làm cậu không thể nào tin đó không phải là một con người mà là một người cá cậu cũng không thể tưởng tượng nỗi mình lại gặp một người cá thật thụ, cậu cứ nghĩ chỉ có trong mơ. Chiếc đuôi của bà ta thật đẹp, lớp vẫy sáng bóng dưới ánh trăng, có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt bà ta, nụ cười thật hiền hậu cậu nghĩ nó giống như một thiên thần vậy. Cậu vẫn đang mãi mê ngắm nhìn với vẻ thích thú và vô cùng ngạc nhiên thì bà ta lên tiếng:
- Chào cháu, ta rất vui khi được gặp cháu.
- Bà là người cá thật sao, cháu cứ nghĩ…- cậu thắc mắc nên hỏi.
- Không gì là không thể – bà ta cười – cháu tên gì.
- Dạ cháu tên Trúc Nhân – cậu đáp lễ phép.
- Cháu có thích biển không, có thích đại dương không.
- Dạ thích, rất thích là chuyện khác nhưng rất tiếc là mẹ cháu không cho cháu đi biển dù chỉ một lần – cậu nói giọng buồn buồn.
- Nhưng tại sao cháu lại có mặt ở đây, ngay biển này.
- Dạ là do cháu chốn đi nếu mà mẹ cháu biết chắc cháu không xong.
- Ta hiểu nguyên nhân mẹ cháu không cho đi biển – bà ta lại cười.
Cả hai người trò chuyện suốt cả buổi, những thắc mắc của cậu về người cá được bà giải thích cận kẽ, cậu rất hài lòng. Trời bắt đầu hừng sáng bà ta nói:
- Trời cũng gần sáng về ta phải về, chúng ta sẽ gặp lại nhau vào tối mai cháu có đồng ý không.
- Nếu được vậy thì không gì bằng.
- Mai ta sẽ cháu nghe một câu chuyện nhất định cháu sẽ thích.
- Dạ, con chào bà.
Nói xong bà ta nhảy xuống biển và mất tiêu còn cậu thì được một con sóng đưa vào bờ. Cái cảm giác phấn khích làm cậu muốn đến đêm để tiếp tục trò chuyện cùng với người bà đó.
Đêm hôm sao lại có những cuộc trò chuyện giữa người đó và cậu.
- Nhìn cháu làm ta lại nhớ đến đứa con trai của ta, con rất giống với nó, nhưng tiếc là nó đã mất vì một lỗi lầm của chồng ta….con có bao giờ tự hỏi cha cháu là ai và vì sao mẹ không cho cháu ra biển không?
- Dạ có, cháu đã từng hỏi mẹ nhưng khi nhắc tới cháu thấy một nét thoáng buồn trên gương mặt của mẹ, rồi đôi mắt đỏ hoe, mẹ chỉ nói là cha cháu đi biển rồi bị tan nạn, không bao giờ trở về với mẹ con cháu lúc đó mẹ còn đang mang thai trong người. Vì thế mẹ không muốn cháu đi biển mẹ sợ.
- Nhưng cháu không thắc mắc tại sao khi ở trong nước cháu lại cảm thấy dễ chịu và thanh thản hơn à.
- Dạ cháu không biết.
- Bởi vì cháu vốn dĩ thuộc về biển và cháu là một người cá.
- Bà nói cháu là người…cá sao, không thể nào, cháu đâu có đuôi.
- Chỉ là tạm thời thôi con, vì con là máu lai giữa người cá và con người nên con chưa có biểu hiện gì, nhưng không hẳn vì đến năm con 18 tuổi thì sẽ bắt đầu có biểu hiện của một người cá, con phải xuống nước. Đối với một người cá thuần chủng thì không có vấn đề gì, nhưng con lại không thuần chủng. Vào thời kì mặt trăng máu con sẽ bị biến đổi, nếu lúc đó con không xuống biển thì con sẽ chết, khi thời kì mặt trăng máu đi qua cứ đến ngày rằm thì con lại bị biến đổi càng ngày con sẽ bị biến đổi liên tục cho đến một ngày con sẽ chết.
- Vậy tại sao con không thể trở thành một con người hay là một người cá thật thụ mà phải bị biến đổi rồi chết.
- Đó là vì bản giao ước đã được đặt ra từ rất lâu giữa những vị thần cai quãng, nếu có sự lai giữa những loài không giống nhau thì thế hệ sau sẽ bị chừng phạt. Cháu là một điển hình.
- Vậy cháu phải chết.
- Ta rất tiếc phải nói điều đó.
- Vậy bà có thể cho cháu gặp mặt cha cháu được không 17 năm qua mỗi khi nghe ai đó gọi cha cháu cảm thấy người đó thật hạnh phúc, rồi nhìn lại mình thật là tuổi thân, nhiều lúc bị bạn bè chữi là thằng không cha cháu chỉ biết khóc và khóc – cậu xúc động kể lại mà không ngăn dòng nước mắt.
- Ta rất tiếc cháu à, bởi vì cha cháu đã mất, cha cháu là đứa con mà ta yêu thương nhất.
- Không lẽ cha cháu là con trai của bà.
- Phải, nó là con trai mà ta yêu thương nhất, nó tên là Jack, do quá yêu thương nên nó m