
Tác giả: Hoàng Nhất Thiên
Ngày cập nhật: 04:00 22/12/2015
Lượt xem: 1341046
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1046 lượt.
về biển và nhất định không có gì có thể chia cắt em với biển khơi này, em hãy cảm nhận bằng trái tim mình, nó sẽ mách bảo em.
- Thật vậy hả chị, chẳng lẽ em cũng là người cá sao?
-…..- nàng tiên cá ấy nhìn về một nơi xa xăm, rồi nàng ta nói tiếp – Từ trong mắt em chị nhìn thấy một chút gì đó đau khổ, sự chia cắt, một tình yêu không trọn vẹn và em bị một lời nguyền.
- Lời nguyền?
- Một lời nguyền.
- Vậy có cách nào hóa giải nó không?
- Chỉ có t..ì….
Giấc mơ bị tan biến sau tiếng la thất thanh của Hân cô nương:
- Giờ này biết mấy giờ không mà cưng còn ngủ nữa hả, không tính đi du lịch à.
Ba hồn bảy día cậu lập tức quay về, cậu giật mình và gật đầu lia lịa:
- Đi chứ chị, cơ hội ngàn năm có một mà – cậu cười gượn gạo để xua đi xấu hổ của mình là ngủ ngủ quên.
Có lẽ sau tiếng la cậu gần như quên bén đi giấc mơ được trò truyện với nàng tiên cá đó. Nàng ta đã gợi ý cho cậu nhưng tình yêu có tiếng nói riêng của nó, chúng là những trái tim cùng chung nhịp đập, chúng tồn tại vì nhau mà cùng nhau sống và cùng nhau chết. Chúng làm nên một bản tình ca bất tử, làm cho những trái tim chai sạn trở nên mượt mà, làm cho những đau thương trở nên hạnh phúc và con đường của những lối đi chung thì không bao giờ bằng phẳng cả. Nó thử thách mỗi trái tim của những kẻ cuồng si để cuối cùng nó nói rằng hạnh phúc không quá xa xôi, cũng giống như cầu vòng “trong cuộc đời này muốn thấy cầu vòng phải chờ hết cơn mưa” phải biết chờ đợi và không ngừng hi vọng.
Vòng quay của cuộc đời thì không bao giờ ngừng lại nó vẫn cứ tiếp tục quay quay và quay mãi.
Thế là cậu cùng với Tú và Hân lên xe khởi hành cho một chuyến đi biển vô cùng thú vị. Ở nhà bên kia vừa có một xe du lịch chạy đến và đậu ngay trước cửa. Một người đàn ông trung niên nói lớn:
- Khương nhanh đi con xe đợi.
Khương bước ra với khuôn mặt không mấy khởi sắc, ánh mắt buồn man mác. Bà Hoa mẹ Khương thấy con trai mình buồn lại sợ xin bệnh nên quyết lòng rủ nó đi du lịch một chuyến cho thư giản vì thế nên mới có chuyến đi này.
Trên xe của cậu hai anh chị thì cải nhau chí chóe nghe mà mệt cả tai, trước lúc đi cậu có nhìn qua nhà bên cạnh thì thấy có một chiếc xe hơi đậu trước nhà và cậu có nghe ai đó gọi tên Khương. Cậu thầm nghĩ “à thì ra người ngồi hát hôm bữa tên là Khương, chắc gia đình anh ta chuẩn bị đi đâu đó..”. Quay qua bên chị Hân:
- Chị ơi sao em hồi hợp quá, lỡ mẹ biết thì sao, sao em cứ lo lo.
- Trời à, sao em nhát gan quá vậy, em ngoan ngoãn thế kia em không nói chị không nói rồi anh Tú không nói đâu ai biết em nói dối, cứ yên tâm có chị đây thì khỏi lo – Hân nói dõng dạt.
Thằng Tú nghe mà phát ghét liền chỏ mỏ vô liền:
- Có thì hả nói, làm như mình hay lắm vậy lúc nào “có gì chị lo”, không biết thân mình lo được chưa mà bày đặt tài lanh.
- Kệ tui, tui thích đó thì sao, ngon nhào vô sô lô chấp 4 cây – Hân nhướng mắt.
- Nổi thú đầu gấu lên rồi à, xin lỗi bạn Hân nha mình là con trai nên không hơi đâu chấp nhất đàn bà – Tú cũng không vừa.
- Ê, nói lại coi đàn bà gì ở đây cha nội, con là con gái nguyên si nha.
- Ai biết được.
Cậu nhảy vào:
- Thôi cho em xin, hai anh chị lớn hết rồi mà tối ngày cải nhau không sợ người ở ngoài dị nghị sao, em thấy coi bộ hai anh chị thích nhau lắm đây, em thường coi mấy bộ phim hàn quốc cũng thường như vậy, gặp nhau rồi cãi vã nhưng cuối cùng lại yêu nhau, người ta nói đó là oan gia tránh sao cũng không khỏi.
Cả Tú và Hân đều bất ngờ về cậu nhóc này, không ngờ thường ngày ít nói mà nói thì giết một lượt hai đứa, không hẹn mà gặp cả hai cùng đồng thanh:
- Còn lâu.
Nói xong cả hai nhìn nhau ngượng ngùng, còn cậu thì cười sản khoái.
Còn xe kia thì có một người với ánh mắt buồn, miệng thì không nói một tiếng và đang thả hồn theo những ca từ nhẹ nhàng buồn.
Gần 3 tiếng đồng hồ ngồi xe cuối cùng thì cũng tới nơi, cậu bước xuống xe với một tâm trạng vô cùng phấn khích và muốn hét lên rằng: “Tôi yêu biển và tôi đến với cậu đây”.
Sắp xếp xong xuôi hành lí vào phòng, cả 3 cùng nhau đi dạo. Vì đã về chiều nên khung cảnh xung quanh càng đẹp và càng lãng mạn. Gió thỏi mát rượi, hương biển xong thẳng vào mũi, sau đó len lỗi vào từng tế bào mạch máu, cậu cảm nhận được nó đang chạy rần rần trong người mình. Những con sóng biển nhỏ lăng tăng xô vào bờ cậu thích thú mà nghịch với nước biển. Cậu ngồi xuống cho cả thân người ngập trong nước biển, cái cảm giác lần đầu tiếp xúc với biển nó dấy lên trong cậu một cảm giác vừa thân quen vừa gần gũi, hét lên trog sự sung sướng tột cùng. Và ở đâu đó trên bờ biển có hai bóng người đang thầm dõi theo cậu, một với ánh mắt ngạc nhiên còn một với ánh mắt quan tâm vô cùng.
Cậu cứ mãi mê nghịch nước thì thấy Tú từ đâu đi lại:
- Chơi đủ chưa cậu nhóc, tới giờ về ăn cơm, lớn rồi mà còn như con nít.
Cậu cười toe toét với Tú.
- Dạ về thôi anh.
Cả hai trở về trong khách sạn cùng với Hân dùng cơm. Cậu kể lại cho cả hai nghe lần đầu cậu tiếp xúc với biển mà làm cho cả hai cười đau cả bụng. Họ không ngờ cậu lại có tính con ní