
Tác giả: Hàm Hàm
Ngày cập nhật: 03:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341353
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1353 lượt.
ng đang xếp hàng phát lì xì cho cô công chúa này, đâu có thời gian để ý đến anh?
Âu Dương Ngâm nhìn máy tính, đã qua 12 giờ nhưng Trình Mộc Dương không gửi cho cô lấy một chữ. Hai mắt cô dần đỏ, đã là một năm mới, rốt cục anh ấy đã quyết định sẽ từ bỏ sao? Cô đã tự tìm cho mình một vạn lý do, hôm nay là giao thừa, là kết thúc của một năm, lập tức sẽ bắt đầu một năm khác. Đầu năm mới phải chúc phúc lẫn nhau, có qua có lại, phải nhờ anh chúc tết cô cô, vấn an cụ Trình, chào hỏi Trình Mộc Giai, vân vân, cô có thể danh chính ngôn thuận nói chuyện với anh trên QQ. Nhưng anh không nhắn gì cho cô cả. Âu Dương Ngâm đưa chuột đến tên nick của Trình Mộc Dương, bấm chuột phải, con trỏ từ từ kéo xuống dòng "Liệt vào danh sách đen". Cắt đứt hết thảy liên lạc thôi, cô tự nói với mình, cô nhìn chằm chằm con trỏ chuột, bấm hay không bấm? Cô đấu tranh tư tưởng, dường như thời gian quay lại hôm ở trên xe, Trình Mộc Dương nắm chặt tay cô, nhìn cô không hề nhượng bộ, yên tĩnh chờ tiếng một cây kim rơi xuống đất.
"Ngâm Ngâm, đã ngủ chưa?" Âu Dương Sảnh Như gõ cửa đi vào, Âu Dương Ngâm vội vàng đưa con trỏ ra khỏi danh sách đen, vừa thả tay ra, nick name đang từ màu xám xịt lại trở lại trạng thái bình thường. Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Mẹ cô ngồi xuống bên cạnh, "Lại sang một năm mới rồi, con với nó có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện cởi mở không? Cùng nghĩ cách giải quyết vấn đề? Bố mẹ hi vọng có thể giúp được hai đứa, dù sao trên thế giới này muốn tìm một người con yêu mà lại cũng yêu con là việc không dễ dàng. Ngâm Ngâm, có lúc lùi một bước quả thực là biển rộng trời cao".
"Mẹ, nếu lùi một bước mà có thể giải quyết vấn đề thì con đã lùi từ lâu rồi", Âu Dương Ngâm quay lại nhìn QQ, vẫn không có tin nhắn, nước mắt cô rơi xuống, "Hình như có người đã lùi rồi, anh ấy lùi, con cũng lùi, mẹ, lùi hai bước chính là tứ đại giai không rồi".
"Đừng nói bậy!" Âu Dương Sảnh Như cầm chặt tay con gái, "Đầu xuân năm mới, trẻ con không được nói lung tung. Ngâm Ngâm, luôn có thể giải quyết, có cần bố mẹ đứng ra không? Bố con lo lắng cho con lắm, con là bảo bối của bố mẹ, sau này không được nói những lời đau lòng như vậy nữa".
Âu Dương Ngâm lau nước mắt, gật đầu. Mẹ cô đắt hai chiếc phong bì lì xì đỏ rực xuống dưới gối cô, "Tiền mừng tuổi của bố mẹ!" Thấy dưới gối có một đống phong bì, bà liền cười, lắc đầu nói, "Con xem, ông ngoại, các bác, cậu mợ, anh chị, đúng là bảo bối!" Nói rồi bà đi ra ngoài.
Cô xoay người định tắt máy tính ngủ, đột nhiên thấy nick của Trình Mộc Dương lấp lánh, cô hoang mang bấm vào xem, đó là bức ảnh của cô, biển hoa màu tím, bên dưới chỉ có hai chữ: "Chờ đợi!" Đó là ý nghĩa của hoa lavender, sau này cô mới biết. "Chờ đợi tình yêu". Nhưng, sư huynh, Mộc Dương, Mộc Vũ, vả cả chính cô, sự chờ đợi của mỗi người đều vô vọng như vậy.
Đầy bụng tủi thân, nước mắt Âu Dương Ngâm rơi xuống như mưa. Vì sao muộn như vậy, để người ta suýt nữa cho vào danh sách đen mất, cô giận dỗi nghĩ, mạnh tay tắt máy tính. Dường như Trình Mộc Dương đang ở bên người, ôm cô, mỉm cười dỗ dành cô.
Cô gái tốt bụng
Lần đầu tiên bước vào khuôn viên một trường đại học trong nước, Trình Mộc Vũ không nhịn được than thở, "Thì ra đại học của nước ta cũng tốt như vậy, thực sự rất rộng, nhà cửa cũng rất khí thế, có điều cây cối hơi nhỏ một chút. Bãi cỏ để quá rộng, cảm giác có vẻ hơi lãng phí".
"Đại học D hiện nay được thành lập trên cơ sở đại học cũ và sáp nhập mấy trường cao đẳng nghề xung quanh, vốn đại học D cũ rất nổi tiếng, bây giờ sáp nhập lại, quy mô tăng nhiều bậc trong số các trường đại học toàn quốc nhưng chất lượng lại bị người ta nghi ngờ", La Tiểu Cương nói, "Mọi người đều nói nhìn một ngôi trường cần phải xem cây cối của nó, nhà trường không có đại thụ là trường không có bề dày. Bây giờ chúng ta đang đi trong khu trường mới nên lấy đâu ra cây to".
Trình Mộc Vũ gật đầu, "La Tiểu Cương, chị phát hiện vừa về đến trường học là cả người em đều thay đổi, vừa tự tại vừa vui vẻ như cá gặp nước, dường như về đến nhà mình vậy".
La Tiểu Cương nói: "Trường học chính là nhà em, em học 4 năm ở trường mà không về nhà lần nào, năm nào cũng ăn tết ở trường".
"Vì sao?" Trình Mộc Vũ thắc mắc, "Không nhớ nhà à? Bố mẹ không muốn em về à? Người Trung Quốc rất coi trọng ngày Tết âm lịch, em xem, hàng năm đến tết hàng trăm triệu người đều phải đi đường dài về nhà".
La Tiểu Cương nói, "Cửa hàng ở chỗ này chủ yếu phcuj vụ sinh viên, nhà trường cho sinh viên nghỉ, đặc biệt là nghỉ đông, hết sinh viên hàng quán cũng đóng cửa hết, bao giờ vào học kì sau mới mở cửa lại. Quán ăn này là của một đôi vợ chồng nông thôn, lúc con họ học ở đại học D thì họ làm thuê tại quán ăn này kiếm tiền đóng học cho con, sau đó con họ tốt nghiệp tìm được việc, tích lũy được ít tiền nên đã mua lại quán này. Ngày nghỉ họ cũng không đóng cửa, cũng rất tốt với các sinh viên".
Lúc hai người đi vào, bên trong đã rất náo nhiệt, hai chiếc bàn lớn, ở giữa có một người có vẻ là giảng viên đang sắp xếp, Tr