Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 1341059

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1059 lượt.

n cảnh sát. Vừa hay lại gặp đúng viên cảnh sát trực ca tối hôm đó. Anh ta cũng đang đau đầu vì những chuyện vừa đọc được. “Đến đúng lúc lắm. Tôi đang định mắng cho đám phóng viên các anh chị một trận đấy. Viết vớ va vớ vẩn. Rõ ràng chuyện tối hôm đó chỉ là chuyện vặt vãnh cỏn con, thế mà anh chị viết thành vụ hành hung đánh người. Nếu Liên Gia Kỳ thật sự ra tay đánh cô Điền Điền đó thì cô ta có dễ dàng bỏ qua không? Tôi cũng không dễ dàng thả người như vậy. Kết quả, các anh chị viết xằng viết bậy thành tôi danh chính ngôn thuận thả người. Tôi nhận được gì của anh ta chứ? Hại tôi bị đồn trưởng gọi lên hỏi chuyện. Thật là tức chết đi được.”
Mấy phóng viên quay trở về tòa báo mà không thu hoạch được gì. Ai ai cũng ngại báo cáo. Thế này, họ chỉ có thể công khai đăng lời xin lỗi mà thôi.
Sau khi lời xin lỗi được đang công khai, trên mạng lại rộ lên tranh luận. Có một bộ phận cư dân mạng đã tin. Có người còn nói: “Tôi cảm thấy chuyện này quá hoang đường. Trừ khi Liên Gia Kỳ là ke ngốc, nếu không sao lại chạy đến đi đánh một cô gái, lại còn ngay trước cửa nhà người ta nữa, xung quanh có nhiều hàng xóm như vậy, gần đó còn có đồn cảnh sát, chẳng phải tự gây phiền phức cho mình sao? Cho dù anh ta thật sự muốn đánh người trút giận thì cũng đâu cần phải đích thân ra tay. Có tiền thì thuê mấy tên lưu manh chặn đường cô gái đó rồi cho một trận. Cô ấy bị đánh cũng chẳng biết đi kiện ai.”
Một bộ phận khác lại có thái độ nghi ngờ. Có người nói: “Xời! Gì chứ? Chắc chắn là Liên Gia Kỳ dùng tiền mua chuộc mấy tòa báo nên họ mới đổi giọng như vậy. Kẻ có tiền xui khiến quỷ thần thế nào chẳng được.”






Khi các phóng viên củ tòa báo tìm đến nhà họ Diệp thì Điền Điền đang chăm sóc mẹ cô ở bệnh viện . Chuyện xảy ra khi bà Điền Quyên đang trực ca. Theo lời y tá trưởng, sáng sớm bà đến nhận ca đã thấy có gì đó bất thường, tinh thần có vẻ lơ đãng. Kết quả, chưa đầy nửa tiếng, khi đưa mẫu thử của bệnh nhân đến khoa hóa nghiệm, xuống cầu thang bộ, bà không cẩn thận bị hụt chân, cả người lăn từ trên cầu thang xuống. Khi đó, bà mê man bất tỉnh, và được đưa đến phòng cấp cứu. Bắc sĩ kiểm tra kỹ càng, chuẩn đoán xương cánh tay phải và xương sườn thứ chín bên trái bị gãy, ngoài ra có dấu hiệu não bị chấn động nhỏ, cần phải nằm viện điều trị.
Nhận được điện thoại của bệnh viện, Điền Điền kinh hãi thất sắc. Cô vừa lo lắng vừa sợ hãi khóc òa lên. Y tá trưởng vội an ủi coo trong điện thoại. “Đừng lo lắng quá! Vết thương của mẹ cháu không nghiêm trọng lắm đâu. Từ từ rồi bà sẽ khỏe lại thôi.”
Dù biết vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng Điền Điền vẫn rất lo. Vì rõ ràng tai nạn do lơ đãng lần này là ảnh hưởng từ chuyện bố cô bị tai nạn xe năm xưa. Cô sợ bà sẽ lại giống như năm đó, suốt một thời gian dài ở trong tình trạng như bị thôi miên, càng sợ vì chuyện này mà mẹ cô lại phải uống thuốc chống trầm cảm lần nữa.
Từ sau khi mẹ Điền Điền bị thương phải nằm viện, ngày nào cô cũng ở trong bệnh viện chăm sóc bà. Cô mang hết cả đồ dùng cá nhân đến phòng bệnh và còn thuê thêm một giường để ở lại. Cô hoàn toàn không về nhà. Một là để có thể chăm sóc tốt cho vết thương của mẹ mình, hai là cô cũng biết thế nào các phóng viên cũng đến làm phiền, tốt nhất là tránh đi một thời gian.
Thấy bà Điền Quyên có một cô con gái hiểu biết và chăm sóc mẹ chu đáo như vậy, các bệnh nhân cùng phòng đều rất ngưỡng mộ, khen bà có phúc. Bà Điền Quyên nhìn con gái mỉm cười mà xót xa. Đúng vậy, bà có phúc, có được một cô con gái ngoan, nhưng tiếc là phúc không đủ nên chồng bà mới ra đi sớm như vậy.
Ngừng một lát, cô Dư lại nói tiếp: “Đương nhiên, tôi cũng đã đọc chuyện Liên Gia Kỳ gây tai nạn bỏ trốn tám năm trước. Anh ta cũng đã công khai thừa nhận sai lầm mình phạm phải trên blog và còn lên tiếng xin lỗi người thân của nạn nhân và công chúng. Tôi nghĩ, năm đó, tuy anh ta đã phạm sai lầm nhưng lúc đó anh ta còn quá trẻ. Ai mà không từng phạm sai lầm cơ chứ? Biết sai có thể sửa là được rồi, đúng không? Tôi tin con người anh ta bây giờ đã thay đổi. mấy năm nay anh ta đâu có làm gì sai trái khiến người ta phải lên tiếng? Tại sao cứ nhất định pahir trói người ta vào chuyện đã xảy ra từ tám năm trước? nếu là như vậy thì có cần sửa chữa sai lầm không? Tóm lại, tôi cảm thấy những cáo buộc trên mạng bây giờ là vô cùng mất lý trí.”
Sau khi tòa soạn này độc quyền đăng tải bài phỏng vấn cô Dư, không ít các phương tiện truyền thông cũng đăng tin về nó. Trên mạng tự nhiên lại nổi lên một làn sóng.Dân mạng chia thành hai thái cực rất rõ ràng.Số người nói tốt cho Liên Gia Kỳ bắt đầu nhiều lên. Họ cũng rất tán đồng câu nói của cô Dư: “Ai mà không từng phạm sai lầm? Biết sai có thể sửa là được rồi.” Có thể nói là nhân chứng lần này đã trấn áp được dư luận về chuyện tám năm trước và còn khẳng định thêm một điều: không thể quy kết những người giàu có đều là kẻ xấu. giàu có không phải là tội lỗi. Con của người giàu phạm sai lầm không có nghĩa là tội đó tăng thêm một bậc. Điều này hoàn toàn là do tâm l