Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lương Tiên Khó Cầu

Lương Tiên Khó Cầu

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341139

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1139 lượt.

về phía tảng đá, bước được một bước đột nhiên quay lại nói: “Thái tử điện hạ, ta có một chuyện muốn nhờ…..”
Y nhíu mày, tưởng nàng muốn nói mau tới cứu nàng hay mấy câu linh tinh gì đó, bèn ngắt lời: “Yên tâm, chỉ cần ta ra khỏi đây sẽ gọi các vị tinh tú tới phá giải trận pháp cứu ngươi ra ngoài.”
“Không phải” Nàng lại lắc lắc đầu: “Ta muốn xin thái tử cho ta một lời hứa.”
Khuôn mặt y trở nên lạnh giá, ánh mắt ánh lên tia tức giận, lo lắng nhìn về phía nàng, gằn từng chữ: “Thiên Âm, ta hy vọng ngươi nhớ kĩ, tình cảm của ta không có gì có thể thay đổi được, trước kia thế nào bây giờ cũng vẫn thế, cho dù ngươi có làm bất cứ điều gì cũng đều vô dụng mà thôi.” Đừng tưởng có thể dùng chuyện này uy hiếp y.
Thiên Âm bật cười, y nghĩ nàng sẽ lấy ân cứu mạng mà ép buộc chấp nhận mình sao? Năm trăm năm trước nàng đã không làm chuyện đó, năm trăm năm sau đâu thể cứ ngớ ngẩn vậy chứ.
“Ta biết”. Nàng cười nhẹ, như nhạo báng sự đề phòng của y, nhìn về phía Viêm Hoàng nằm trong lòng y, nói: “ Viêm Hoàng còn nhỏ, không biết trái phải trắng đen, hôm nay vô tình gây tội. Ta hy vọng ngươi đừng trách tội nàng.”
Diễn Kỳ trầm mặt, dường như không thể tưởng tượng được nàng lại đưa ra một yêu cầu nhỏ như thế, lập tức gật đầu: “Được!” . Thật ra không cần nàng yêu cầu, chỉ vì Viêm Hoàng là muội muội của Phượng Minh thôi cũng đủ để y không truy cứu rồi.
Nàng lúc này mới yên lòng, cười nhẹ, cúi người hành lễ: “Tạ ơn thái tử điện hạ”.
Y chợt rùng mình, nụ cười như thế, vẻ thanh thoát không màng thế sự, không quan tâm mọi chuyện, giống như trong lòng đã hoàn toàn không còn y nữa. Không biết vì sao, y lại không thích, đáy lòng dâng lên một nỗi muộn phiền.
Tình thế hiện tại không còn kịp cho y nghĩ lại, Thiên Âm vừa bước chân lên tảng đá, ngay lập tức toàn thân y nhẹ nhõm hẳn đi, áp lực biến mất. Y chớp thời cơ, ôm chặt hai người bên cạnh, dốc toàn lực nhanh chóng bay ra ngoài.
Không kìm được mà quay đầu lại, thân hình thật nhỏ bé của nàng đứng đó, gầy đến mức như chỉ cần một hơi có thể thổi bay đi, cho dù rất xa y vẫn thấy được nụ cười của nàng, khiến y chán ghét. Đột nhiên y lại có ý nghĩ phải quay về, hỏi cho rõ ràng cảm xúc suy nghĩ của nàng. Nhưng lại sợ nguy hiểm của tru tiên trận, chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Y không thể mạo hiểm như thế, vì Phượng Minh trong lòng, nhanh chóng bay đi.
Thiên Âm lặng nhìn thân ảnh đó biến mất phía chân trời, không chút do dự, không lần dừng bước, thậm chí ngay cả một lần ngoảnh lại liếc nhìn nàng cũng không. Giống như năm trăm năm trước, nàng đã nhìn bóng dáng đó quá nhiều lần, lần nào nàng cũng ở sau lưng nhìn y đi, dù cầu xin như thế nào y cũng không một lần vì nàng mà dừng nửa bước.
Chỉ là ngày trước, nàng sẽ thương tâm, khổ sở lắm, sẽ vì sự tuyệt tình của y mà tan nát cõi lòng. Bây giờ cảm giác nào cũng không có, bình tĩnh như một hồ nước lặng yên. Nàng thật hài lòng với cảm xúc của mình lúc này, nó chứng tỏ trong lòng nàng đã hoàn toàn không còn y nữa, cuối cùng cũng không còn vướng bận.
Bóng dáng y khuất dần giữa không trung, ánh sáng tru tiên trận bao trùm cả thái dương. Nàng đưa tay che lấy đôi mắt đau nhức, nhưng hoàn toàn vô dụng, hỏa khí bao trùm mọi nơi.
Tru tiên trận, quả thật giống như lời đồn, trận pháp có khí lực vô cùng mạnh mẽ, có thể hủy diệt cả tiên nhân. Tay nắm chặt ngọc bội che chắn linh khí của sư phụ truyền lại cho nàng, tiếng gãy rắc giòn tan.
Lúc này nàng thật sự hi vọng, người đó mau chóng quay trở lại.






Diễn Kỳ không trở về Thiên cung mà lại tiến vào phủ của Ti Dược Tinh Quân, nhẹ nhàng đặt Phượng Minh và Viêm Hoàng đã choáng ngất trong lòng xuống, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Ti Dược đang luống cuống tay chân bên cạnh, lạnh giọng nói : “Trị thương”.
Ti Dược không dám chậm trễ, vội bước tới kiểm tra tỉ mỉ một hồi, Thiên giới này, ai mà không biết, Phượng Minh Tiên tử là người thái tử yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay đã năm trăm năm, chỉ sợ đụng phải, hôm nay nhìn qua có vẻ bị thương không nhẹ. Còn về tiểu cô nương bên cạnh, xem ra quan hệ với thái tử cũng không ít.
“Sao rồi”.Thấy hắn đã xem xong, Diễn Kỳ vội hỏi.
“Thái tử không cần lo lắng”. Ti Dược nói: “Phượng Minh tiên tử chỉ bị một luồng linh khí cực cao đè ép, dẫn tới phản phệ gây thương tích, may mắn là kịp thời thoát ra, vẫn chưa bị thương tới nguyên thần, chỉ cần một nguồn linh khí ôn hòa giúp đả thông kinh mạch thì sẽ không còn lo ngại nữa”.
Đầu mày của Diễn Kỳ vẫn nhíu chặt giờ mới giãn ra không ít, ngón tay chỉ về phía Viêm Hoàng hỏi : “Nàng ta thì sao?”
Tiện tay, giúp luôn Viêm Hoàng ở bên cạnh, nếu đúng là muội muội của Phượng Minh, y đương nhiên không đành lòng thấy nàng chịu khổ.
Không biết qua mấy canh giờ, đến khi Ti Dược tinh quân tới bẩm báo, nói Thanh Sơn, Lục Thủy của Thanh Vân, hai vị tiên ti* cầu kiến, uyển chuyển hỏi có nhìn thấy Sơn chủ của Thanh Vân không. Y mới chợt nhớ ra, nơi Diệm Sơn xa xôi vẫn còn một người đang khốn đốn.
*ti: thấp; hèn