Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lương Tiên Khó Cầu

Lương Tiên Khó Cầu

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341094

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1094 lượt.

br>Hai người nhìn nhau, bước vội ra ngoài.
Phía đông, từ ánh lôi quang như rồng như hồ màu tím sậm, cắt ngang chân trời, tiếng sấm vang vọng tam giới.
”Đó là Thiên Khải thai… hay đó là chín trọng thiên lôi”. Viêm Kỳ nhìn tia chớp đó, mày càng nhăn chặt, “Ngày Thiên Khải đã qua rồi, là ai dẫn thiên lôi xuống?”
Linh Nhạc không trả lời, ngơ ngác nhìn thiên lôi hạ xuống, ngực như khoét rỗng.
”Không biết có phải do yêu giới gây nên không, không được, phải cho người đi thăm dò một phen, Linh Nhạc… Linh Nhạc”. Viêm Kỳ quay lại, thấy Linh Nhạc không biết vì sao lại gập người lại, mặt tái nhợt như tuyết, một tay đè ngực lại, như cố nén đau, cả cơ thể run rẩy chao đảo.
”Linh Nhạc, đệ… đẹ làm sao thế?” Y vội đưa tay đỡ lấy cơ thể chút nữa thì ngã xuống.
”Không… Không biết”. Linh Nhạc lắc đầu, tay đặt trên ngực bấu càng chặt hơn, mê man: “Đệ không biết… nhưng đau quá, ngực đệ đau quá. Đệ không bị thương mà… Sao lại đau như thế?”
Y thực sự không biết, gần như trong chớp mắt nhìn thấy đạo thiên lôi màu tím chói mắt kia, ngực như bị cái gì đó đánh vào rất mạnh, đau đớn đến tận xương, như thể linh hồn cũng muốn nứt vỡ.
Có gì đó rất mơ hồ, có gì đó vô cùng quan trọng, thứ đó, đã bỏ y mà đi. Y muốn níu lại, nhưng không nghĩ ra, không nhớ ra được bất cứ thứ gì.
Nước mắt như đê vỡ, mơ hồ cả tầm mắt, y đưa tay vuốt nước mắt trên mặt, ngay cả mình cũng kinh ngạc: “Vì sao đệ lại khóc? Lớn như vậy rồi chưa bao giờ đệ khóc, vì sao… vì sao bây giờ…?”
Y lau vội lau vội từng giọt nước mắt, nhưng càng lau lại càng chảy nhiều hơn, mãi không ngừng lại.
Y không biết có chuyện gì để phải đau lòng, để phải khóc, vì sao lại khó chịu đến mức, như thể… sau đó mình sẽ chết đi.
”Viêm Kỳ, huynh nói đi… đệ làm sao thế?”
Viêm Kỳ nhìn về phía Thiên Khải thai, rồi nhìn người bên cạnh, dường như y đã hiểu. Nhưng y lại không thể trả lời, cũng không có câu trả lời.
Còn một mình Linh Nhạc, đau đớn lan tràn không hiểu vì sao xuất hiện kia, gì cố gắng hồi tưởng, tìm mãi cũng không biết lý do gì khiến mình đau thương.






Thiên Âm đã chết, Diễn Kỳ không tin.
Khi y rốt cục cũng vì nàng làm một chuyện gì đó, thì có người đến nói với y, người kia đã chết rồi, chuyện y làm không hề có ý nghĩa nữa đâu.
Y đương nhiên không tin được, dù là chính miệng phụ quân nói, dù Lục Thủy khóc lóc kể lể y nghe, y vẫn không tin.
Sao Thiên Âm có thể chết được, nàng tuyệt vọng chạy tới tìm y, nhờ y bảo vệ Thanh Vân cho nàng, nàng đồng ý gọi y là Diễn Kỳ ca ca lần nữa, tin tưởng y lần nữa, sao có thể chết được, làm sao mà chết được !
Muốn y bảo vệ Thanh Vân sao? Một mình y nhảy vào Thanh Vân lúc bị vây khốn, cho dù bị yêu giới gây sức ép, y vẫn liều mạng, chờ quân tiên giới đến, sẽ cứu được Thanh Vân của nàng.
Đừng nói là hồn phác, ngay cả hơi thở mỏng manh, y cũng không tìm được.
Y không từ bỏ, cứ tìm hết lần này đến lần khác, nhưng tìm mãi không ra.
”Vì sao chứ? Vì sao lại chỉ không tìm thấy nàng?”
”Thái tử điện hạ”. Sắc mặt Ti mệnh hơi khó coi, ấp úng nói: “Tiên yêu hay con người trên thế gian này, từng hồi phách đều luân hồi vạn kiếp, Hướng Sinh cảnh này có thể chiếu được hồn phách luân hồi trong vạn kiếp mà thôi”.
”Luân hồi vạn kiếp, Thiên Âm là thiên thai trời sinh, lại là hậu duệ của thần tộc, hồn phách của nàng được trời đất sinh ra, tiên thể lúc nhỏ, là kiếp thứ nhất của nàng, cho dù rơi vào phàm trần thì cũng mới năm trăm năm thôi. Năm trăm năm sau đã quay về, sao đã hết vạn kiếp được”.
”Thái tử điện hạ, ngài quên rồi sao. Trên trời một ngày, dưới đất một năm. Năm trăm năm trên tiên giới trôi qua chốc lát, nhưng dưới trần gian đã thương hải tan điền. Huống hồ…” Sắc mặt Ti Mệnh càng thêm khó xử, ” Huống hồ, Thiên Âm… sơn chủ, hạ phàm chịu khổ kiếp, mỗi kiếp sống không lâu, hơn nữa… “.
Cơ thể Diễn Kỳ khẽ run lên, chao đảo, y vội kéo lấy vạt áo của Ti mệnh: “Vì sao… vì sao có chuyện như thế? Sao ngươi không bẩm báo chuyện này cho ta?”
”Thần… Thần có bẩm báo rồi”. Vẻ mặt Ti mệnh đầy bối rối, vội vàng giải thích, “Thần đã nhiều lần bẩm báo với thái tử, nhưng… mỗi lần còn chưa nói, người đã đuổi thần đi, cho nên…”
DIễn Kỳ sửng sốt, đúng là năm trăm năm này, y hận nàng thấu xương, ghét nhất chính là khi nghe hai chữ Thiên Âm đó, vậy mà y lại không nghe người ta bấm bảo, hối hận nhất thời như muốn ép y không thở nổi.
Từng lời nói Ti mệnh như lưỡi dao chém thẳng vào ngực y.
”Thần đã sớm bẩm báo với thiên đế, nhưng thiên đế nói để ngài làm chủ, thực ra mỗi lần nàng hết một đời luân hồi, thần đều cầu kiến thái tử, ngày nói… về sau chuyện của nàng đừng đến bẩm báo nữa, cho nên thần…”.
”Thực ra nàng đã lịch kiếp chín ngàn chín trăm chín mươi tám thế, cho nên đây là đời luân hồi cuối cùng. Hơn nữa nàng là bị tiên lôi đánh…”.
”Duyến Đức Thiên Quân không để ý đến tính mạng, xuất quan cũng là vì muốn tìm nàng về, bởi vì người tính được, đây là đời cuối cùng của nàng rồi”.
”Dưới chín trọng thiên lôi, hồn phách tam giới vạn kiếp