Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lưu Bạch - Anh Yêu Em

Lưu Bạch - Anh Yêu Em

Tác giả: Nhân Hải Trung

Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015

Lượt xem: 134783

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/783 lượt.

t Lợi sáng lên, kéo vạt áo tôi năn nỉ: “Mẹ ơi, có được không hả mẹ?”.
Tôi còn chưa kịp trả lời, Cho đã cười ha ha, bế bổng Mạt Lợi lên đi trước: “Đương nhiên là mẹ cháu đồng ý rồi. Đây không phải lần đầu tiên cháu đi xe của chú đâu đấy”.
Mạt Lợi! Đồ phản bội! Tôi giậm chân đuổi theo. Tại người đàn ông này quá xảo quyệt hay tại người thân bên cạnh tôi dễ bị mắc lừa? Tại sao Minh Tuệ và nhà ngươi lại nhanh chóng bị anh ta dỗ dành và ngoan ngoãn nghe theo? Các ngươi làm ta mất mặt quá!
Lần thứ hai ngồi lên vật thể đen sì cồng kềnh này, cảm giác không vui lần trước vẫn ám ảnh tôi. Mạt Lợi ngồi ở ghế sau đeo tai nghe, tập trung xem phim hoạt hình, còn tôi ngồi trên ghế trước, mím môi không nói gì.
“Mấy ngày qua em thế nào?”, Cho nổ máy, khéo léo cho xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, quay đầu hỏi tôi.
Tôi liếc Cho một cái, đôi mắt anh ta xếch dài, có mấy nếp nhăn mờ, lúc nói chuyện, trên môi luôn nở nụ cười. Người khác sẽ hình dung về anh ta thế nào? Điềm đạm nho nhã? Nhưng trong mắt tôi, anh ta là người gi­an trá xảo quyệt, lòng chứa đầy âm mưu.
“Em không nói gì hả? Ha ha, chắc là cũng không được vui cho lắm. Mấy ngày không gặp, em gầy đi nhiều đấy”.
“Anh họ Viên hả?”, tôi nhận ra chỗ khác và hỏi Cho.
“Đúng vậy, anh thật có lỗi vì đã không giới thiệu rõ với em từ trước”.
Đột nhiên tôi muốn bật cười, bèn lấy tay che miệng: “Hóa ra anh tên Nguyên Tiêu 1 hả? Một cái tên rất đặc biệt”.
Cho nhìn tôi với vẻ thắc mắc: “Rất đặc biệt ư?”.
“Không, em chỉ đùa thế thôi”. Tôi nghiêm mặt lại, đừng nói cười gì với anh ta nữa, con người này rất lập dị, nói ít sé ít phiền toái.
Nhưng sau một hồi im lặng, không nén nổi tò mò, tôi lại hỏi: “Vừa nãy các anh…”. Tôi muốn tìm hiểu chuyện vữa nãy nhưng vừa thốt ra lời, lại thấy có vẻ không ổn.
“Em muốn biết vừa nãy anh và Sở công tử nói chuyện gì với nhau đúng không?”, Cho cười hiểu ý. “Vừa nãy bọn anh toàn nói chuyện phiếm. Còn việc quan trọng nhất thì sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ gặp riêng anh để hỏi cho ra nhẽ tôi. Thế nên anh đã để cho hai vợ chồng trẻ ở lại làm quen với nhau còn mình quay ra làm những việc cần làm”.
Hai vợ chồng trẻ! Lòng tôi tê tái. Tôi có giấu đi cảm giác đó rồi hỏi tiếp: “Những điều anh nói lần trước, em đều đã hiểu, anh lại định nói tiếp chuyện gì nữa hay sao?”.
Mạt Lợi ngồi ở ghế sau cười khúc khích. Cho liếc gương chiếu hậu, lộ vẻ hài lòng: “Có thật là em hiểu hết rồi không? Vậy em có suy nghĩ gì về lời đề nghị mà anh đưa ra lần trước không?”.
Tôi thầm rên rỉ, “Thấy chưa Lưu Bạch, đã bảo là nói ít sẽ ít phiền toái, mày vẫn tự rúc đầu vào lưới, thật đúng là ngu hết chỗ nói”.
“Lần trước anh có đề nghị gì? Em quên rồi?” Tôi bắt đầu tỏ ra đãng trí, đằng nào thì hôm đó mọi chuyện rối tung hết lên, coi như thôi chưa từng nghe thấy gì cả.
Cho mỉm cười, cũng không tiếp lời mà chăm chú lái xe. Ngày nghỉ, đường rất thoáng nhưng lần này Cho lái xe rất cẩn thận, từ tốn, hoàn toàn không giống với vẻ ngang tàng lần trước. Nói thật là, nếu lần trước gọi là bay thì lần này chẳng khác gì rùa bò.
Mãi mới về được đến nhà, tôi vừa cảm ơn vừa đưa tay mở cửa, báo Mạt Lợi bỏ tai nghe, xuống xe lên nhà nhưng cửa xe bị khóa, không thể mở được. Bất giác tôi liếc Cho bằng ánh mắt cảnh giác.
Cho xuống xe, vòng ra mở cửa sau, thò đầu vào hỏi: “Tiểu thư Mạt Lợi, phim hoạt hình xem hay chứ?”.
“Cháu về đến nhà rồi nhưng vẫn chưa xem xong”, Mạt Lợi nhìn màn hình với vẻ luyến tiếc, giọng thỏ thẻ.
Cho cười: “Chú chở cháu đi hai vòng, chắc chắn cháu sẽ xem xong nhưng mà phải xem mẹ cháu có đồng ý hay không đã”.
Trời đất! Tôi lập tức lên tiếng ngăn lại: “Mạt Lợi, chú còn có việc rất quan trọng phải làm, chúng ta đừng làm phiền chú nữa, mau theo mẹ về nhà nào”.
Cho đưa tay bế Mạt Lợi ra, sau đó mở cửa cho tôi. Tôi nhảy xuống xe, đón Mạt Lợi trên tay Cho: “Cảm ơn anh, em lên nhà đây”.
Lần này, Cho không nói thêm gì nữa nhưng Mạt Lợi lại vẫy tay chào Cho với vẻ lưu luyến. Hai chúng tôi lên nhà, mở cửa vào phòng, tôi bước đến cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe vẫn đang lặng lẽ đỗ ở đó. Dường như nhìn thấy cái gì không nên nhìn, tôi vội thụt đầu lại, nghĩ thế nào, bèn kéo rèm cửa vào.
1 Trong tiếng Trung, từ Viên Cho phát âm giống như Nguyên Tiêu.






Hạnh phúc một thời
Cho Mạt Lợi ngủ xong, tôi ngồi trước cửa sổ, nhìn đi nhìn lại dòng tin nhắn trong máy: “Sor­ry, I don’t know how to say, but will meet u tonight, talk with u lat­er”.
Từ trước đến nay tính tôi khá lạnh lùng, rất ít khi chủ động liên hệ với người khác, Sở Thừa lại thường xuyên nhắn tin như nhắc nhở tôi về sự tồn tại của anh. Vốn tiếng Trung của anh không giỏi, nhắn tin thường dùng tiếng Anh, có lúc chỉ nhắn mấy chữ “miss u” mà thôi. Câu trả lời của tôi lại còn đơn giản hơn, thường là “me 2”, dường như chúng tôi đang thi xem ai trình bày ngắn gọn hơn. Nhưng có người nhắn đi kẻ nhắn lại ngọt ngào như thế, khiến cả ngày, lúc nào tôi cũng cười tủm tỉm. Hôm nay là lần đầu tiên nhìn dòng tin n