
Tác giả: Nhân Hải Trung
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 134777
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/777 lượt.
hắn của anh mà tôi không sao cười được. Giọng anh vẫn văng vẳng bên tai: “Lưu Bạch là bạn thân nhất của anh”. Bỗng di động báo có cuộc gọi đến, tôi không muốn nghe nên đứng dậy, bỏ điện thoại xuống bàn rồi ra ngoài đi dạo.
Hạ tuần tháng Chín, Thượng Hải ngày cuối hạ, trời đã xế chiều, ánh nắng lọt qua kẽ lá hắt xuống đường.
Tôi dừng chân trước cửa siêu thị. Ngày nghỉ tuần trước, đột nhiên Sở Thừa nảy ra ý định đi chơi Vô Tích, sáng sớm hào hứng lái xe đến đón chúng tôi. Ba chúng tôi cũng đến siêu thị này để mua đồ uống, đồ ăn vặt. Mạt Lợi nhảy như con chim sáo chọn ngay túi kẹo to, tôi lắc đầu với con bé nhưng Sở Thừa cười ha ha cho hết tất cả lên xe đẩy: “Mạt Lợi thích, sao lại không mua?”.
Bàn chúng tôi đặt cạnh cửa sổ, ngoài trời mưa như trút nước, Thái Hồ chìm trong làn mưa trắng xóa nhưng trong mắt tôi, mọi thứ đều đẹp biết bao, cảnh vật xung quanh thật tuyệt. Nếu bảo tôi ước gì, tôi chỉ ước rằng những ngày tháng như thế này có được nhiều hơn, nhiều hơn nữa, dài hơn, dài hơn nữa.
Chuyện cách đây một tuần mà sao tôi cứ ngỡ như cả thế kỷ trước? Tôi đứng thẫn thờ trước cửa siêu thị, bỗng dưng rất muốn gặp anh. Nếu nói đây không phải tình yêu thì cái gì mới là tình yêu? Sở Thừa, giây phút này, lòng anh cũng rất đau khổ đúng không? Nghĩ đến việc không được ở bên người mình yêu lúc muốn, nỗi niềm này sẽ không thể có gì bù đắp được.
Quay về nhà, mẹ đưa điện thoại di động cho tôi: “Này, reo từ lâu lắm rồi, con đi đâu vậy?”.
Tôi mở ra xem, có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Sở Thừa. Ngần ngừ một lát, tôi vẫn gọi lại, điện thoại gần như được thông ngay, “Lưu Bạch! Em đã hứa sẽ không từ chối điện thoại của anh mà”, giọng anh gấp gáp, thậm chí tỏ ra hơi ấm ức.
“Em xin lỗi, vừa nãy em ra ngoài, không mang máy”, tôi nhẹ nhàng giải thích.
Anh cũng nói giọng nhẹ hơn: “Hôm nay ở Kim Mạo…”.
“Không sao, thật đấy, anh không cần phải giải thích, em hiểu hoàn cảnh đó”, không muốn nghe anh nói tiếp, tôi bèn ngắt lời.
“Lát nữa anh sẽ đến tìm em, em có ở nhà không?”.
“Không cần đâu, em nghĩ hôm nay anh sẽ rất bận, anh không cần phải tranh thủ thời gian đến đâu, đường cũng xa lắm”. Tôi cố gắng kìm lòng nhưng giọng vẫn xót xa, lòng khinh thường mình, nhưng biết làm thế nào?
Anh thở dài ở đầu bên kia: “Lưu Bạch, em đừng làm thế, anh rất buồn đấy”.
“Mạt Lợi tỉnh giấc rồi, em cúp máy đã nhé”. Tôi vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện. Thực sự không biết nếu nói tiếp thì tôi sẽ nói ra những điều gì khiến mình phải hối hận.
Trời đã tối hẳn, mẹ gọi chúng tôi ra ăn cơm. Ngồi xuống bàn ăn, tôi vừa nhấc đũa, điện thoại lại đổ chuông, lần này cả bố cũng nhìn tôi: “Lưu Bạch, hôm nay xảy ra chuyện gì hả con?”.
“Không có gì đâu ạ”. Tôi vừa đứng dậy ra hiệu cho cả nhà ăn trước. Bước vào phòng, tôi nghe máy, giọng thì thầm: “Em đã bảo anh là không phải đến rồi mà. Em đang ăn cơm”.
“Lưu Bạch, cuộc sống của em phong phú nhỉ”, đầu dây bên kia không phải Sở Thừa mà là Cho. Tôi đỏ mặt, thầm mắng mình vô ý.
“Anh đang ở trên xe, thấy có chiếc mũ của Mạt Lợi, anh muốn hỏi em có cần mang đến không?”
Lúc trước xuống xe vội quá, tôi quên lấy mũ cho Mạt Lợi. “Không cần, bây giờ cũng muộn rồi, hôm nào có dịp lấy sau anh ạ”, tôi nói. Thực ra ý tôi muốn nói là, có mỗi cái mũ thì thôi, nhưng anh chàng này đã có lòng đưa chúng tôi về nhà, nói ra câu đó thì quá đáng quá.
“Dịp khác? Cũng được, anh sẽ gọi điện lại cho em”. Cho không nói thêm gì nữa mà cúp máy. Tôi thở phào, không hiểu tại sao mỗi lần nói chuyện với anh chàng này tôi đều cảm thấy căng thẳng.
Quay lại bàn ăn, cuối cùng cũng được ăn một bữa yên ổn. Tôi rửa bát, sau đó vào nhà tắm xả nước, chuẩn bị tắm cho Mạt Lợi. Nhưng lại nghe thấy Mạt Lợi đứng ngoài ban công gọi tôi: “Mẹ ơi, con nhìn thấy xe của anh rồi, mẹ mau ra đi”.
Nước trong vòi vẫn đang xả ào ào, tôi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Mẹ mở cửa nhà tắm: “Lưu Bạch, hôm nay làm sao vậy? Lúc nãy đưa con về, sao bây giờ lại đến. Rốt cuộc nhà họ có bao nhiêu chiếc xe, mỗi ngày đổi mấy chiếc?”.
Mẹ ơi, chuyện phức tạp như thế, làm sao con giải thích được? Tôi đóng vòi, bước ra ban công, Mạt Lợi đang vẫy tay. Sở Thừa bước xuống xe, ngửa đầu lên nhìn. Đứng từ tầng sáu nhìn xuống, bóng anh đổ dài, tư thế ngửa mặt đó hoàn toàn không giống với lúc bình thường. Tôi lại lòng, quay đầu vào nói với Mạt Lợi: “Mẹ xuống dưới nói với anh mấy câu, con có đi cùng không?”.
“Dạ…”, Mạt Lợi có vẻ ngần ngừ: “Có được không mẹ?”.
Mẹ bất ngờ xuất hiện, bế Mạt Lợi lên: “Cháu ngoan, nước bà pha xong rồi, bà ngoại tắm cho cháu nhé, để mẹ bận việc của mẹ, ngoan nhé”.
Tôi đứng dậy, biết mẹ hiểu lầm, tưởng tôi và Sở Thừa cãi nhau chuyện gì nên mới nói như vậy. Không muốn giải thích gì thêm, tôi bước ra cửa, bấm thanh máy xuống tầng.
Sở Thừa đứng ngoài xe, nhìn thấy tôi, vẻ mặt khó hiểu. Tôi bước về phía anh, còn cách vài bước thì dừng lại.
“Lưu Bạch!”, anh gọi tên tôi rồi bước lên trước đưa tay ra quàng lấy vai tôi, siết chặt tôi trong vòng tay. Hai tay tôi chống trước ngực anh nhưng không thể cưỡng l