XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lưu Bạch - Anh Yêu Em

Lưu Bạch - Anh Yêu Em

Tác giả: Nhân Hải Trung

Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015

Lượt xem: 134720

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/720 lượt.

n hơn hy vọng, thế mà vẫn không chịu buông tay. Vì thế hiện giờ ra nông nổi này là do tôi tự chuốc vạ vào mình. Anh đừng đau khổ như thế. Nhìn thấy anh trong cảnh tượng này, em thấy đau khổ, thấy khinh bỉ mình hơn nhiều.
Cho bế xốc tôi đứng lên, người trợ lý mà anh đưa tới đã cho xe đến đợi từ lâu. Anh quay đầu nói với Chum: “Chum phiền cậu giải thích cho nhà họ Sở mấy câu hộ tôi, tôi đưa Lưu Bạch và Mạt Lợi về trước đã!”.
Không ai ngăn cả, anh ta bế tôi vào xe, cúi xuống thì thầm bên tai tôi: “Lưu Bạch, em không sao cả, anh bảo đảm rằng chắc chắn em sẽ không sao cả!”. Giọng Cho xa dần, tôi nhắm mắt lại, từ bỏ mọi suy nghĩ, lặng lẽ để cho bóng đêm từ từ ập xuống






Ân oán gia tộc
Không khí trong phòng nồng nặc một mùi thuốc sát trùng, bên tai là tiếng máy móc đang chạy, người tôi đau nhức ghê gớm, dường như đang bị một tảng đá ngàn cân đè lên người. Tôi cố gắng mở mắt nhưng dù cố thế nào cũng không thể mở được. Mọi bộ phận trên cơ thể đều không nghe theo sự chỉ huy của tôi, tôi thầm thở dài chán nản. Có tiếng nói chuyện và tiếng bước chân từ xa lại gần, cuối cùng dừng lại bên giường tôi.
Ai vậy nhỉ?
“ Cho, chuyện xảy ra ngoài ý muốn thôi mà, tôi tin rằng nhà họ Sở cũng không muốn để xảy ra chuyện này. Lúc này, gia đình nhà họ đã bị cậu thâu tóm gần hết chỉ còn lại cái vỏ mà thôi. Thôi cậu tha cho chi nhà Sở Thừa đi, hà tất gì phải dồn họ vào đường cùng nữa?”
“ Chum, nếu người nằm trên giường là Mạn Mạn, cậu sẽ làm thế nào?”, giọng Cho cất lên, nhỏ nhưng đanh thép hoàn toàn không còn vẻ nhẹ nhàng quen thuộc.
“ Chum, vừa nãy…”
“Lưu Bạch, em rất sợ phải không?’’, Chum khẽ thở dài.
“Hãy nói cho em biết”, tôi nài nỉ.
“ Anh sẽ nói, em đừng sốt ruột. Em vừa mới tỉnh lại, có cần bác sĩ không?”
Dương Quý Phi, mặc dù anh rất chu đáo, anh là người đầu tiên phát hiện ra em tỉnh nhưng bây giờ thì hơi quá đáng rồi đó! Không còn đủ sức yêu cầu nữa, tôi đành trợn mắt ra hiệu cho anh ta nói nhanh.
“ Ha­ha, Lưu Bạch, anh đầu hàng rồi. Được, anh sẽ kể hết cho em. Thực ra, nội bộ nhà họ Sở đã có vấn đề từ lâu rồi nhưng do họ đã phát triển lâu năm trong nước, gia tộc đông đúc, cơ nghiệp cũng lớn, điều này rất thu hút các nhà kinh doanh quốc tế muốn quay về Trung Quốc phát triển, Cho đã ngầm trông gia sản nhà họ, hai năm trước đã bắt đầu lên kế hoạch thu mua toàn bộ, nói một cách đơn giản hơn là thâu tóm nhà họ Sở.”
Tôi rùng mình, con người Cho thật đáng sợ biết bao, nhưng chợt nghĩ lại thấy vô lý:
“ Thế tại sao Lâm…”.
“ Nghe anh kể tiếp đã, đến đầu năm nay, thông qua nhiều con đường khác nhau, gần như Cho đã rút ruột gần hết gia sản nhà họ Sở ở trong nước. Đúng lúc ông anh cả của gia đình họ qua đời, mọi việc rối tung hết lên. Dừng tưởng ông anh thứ tư nắm quyền lo liệu mọi công việc của gia tộc ở trong nước, thực ra, phần lớn cổ phần đã bị Cho mua hết với nhiều danh nghĩa khác nhau, bất kì lúc nào cũng có thể hất cẳng ông ta. Nhưng mọi chuyện chuẩn bị đi đến hồi kết thì ông anh thứ hai đang sống yên ổn ở Cana­da lại nóng đầu, đem toàn bộ gia sản về nước để làm ăn, khiến kế hoạch của Cho phải tạm gác lại.”
Tôi mắt chữ A mồm chữ O vì quá bất ngờ. Chỉ cần nghe đến kế hoạch lớn lao và thời gi­an chuẩn bị công phu đó cũng đã thấy sởn gai ốc. Không phải cha Sở Thừa lấy trứng chọi với đá, tự đưa mình vào ngõ cụt hay sao?
Chum thở dài: “Thực ra, có lúc anh cũng cảm thấy mình thật may mắn, may mà anh là bạn Cho chứ không phải là kẻ thù của cậu ta. Chơi với cậu ta bao nhiêu năm, duy nhất có một lần vì chuyện lấy vợ mà cậu ta gây chuyện với gia đình. Bề ngoài thì thấy cậu ta rất thảm hại nhưng thực ra chuyện này đã khiến mọi người phải nể phục cậu ta hơn. Sau khi cậu ta bỏ đi, nhà họ Viên tụt dốc rõ rệt. Cuối cùng, cha cậu ta đã phải năn nỉ gọi cậu ta về để nắm quyền điều hành mọi công việc của gia đình. Em có biết hiện giờ, mọi việc trong nhà họ Viên đều là do cậu ta quyết hay không? Cậu ấy đưa Lâm về nước chỉ là để tạo niềm tin với ông anh thứ hai của nhà họ Sở. Đợi đến khi ông già ngốc nghếch đó bán hết mọi gia sản, dồn tiền vào làm ăn, tưởng rằng sẽ liên kết được với Cho để làm anh cả, và người tiếp theo bị tính sổ chính là ông ta”.
Hóa ra là như vậy. Tôi nằm trên giường, mắt nhắm nghiền không nói gì, như người bị dìm trong băng tuyết. Mọi việc đều nằm trong bàn tay kiểm soát của Cho. Trong mắt của anh ta, Những kẻ ngờ nghệch như chúng tôi chắc chắn đều ngu xuẩn hết chỗ nói.
“Lưu Bạch? Lưu Bạch” Chum lại đưa tay lên: “Em đừng ngất nữa nhé, đừng làm anh sợ, anh vẫn chể hết mà”.
“ Em không muốn nghe nữa.”
“ Anh biết chắc chắn em sẽ rất sợ khi nghe thấy những điều anh kể. Nhưng Lưu Bạch ạ, Cho yêu em, thật đấy! Cậu ta là người đàn ông biết rõ mình cần thứ gì hơn bất cứ người nào khác. Đến lúc này đây, cũng chỉ có em mới có thể lay chuyển được quyết định của cậu ta. Nói thực lòng, anh em nhà họ Sở lục đục bất hòa, quan niệm cổ hủ, nếu không bị Cho thâu tóm thì cũng bị người khác thâu tóm, anh không thấ