
Tác giả: Thư Hạ Nhi
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134259
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/259 lượt.
Hải đột nhiên tóm chặt lấy cánh tay của đối phương, vị đồng sự mập mạp giật mình, nhìn thấy khuôn mặt hầm hầm vô cùng kinh hãi.
“Đừng bao giờ nói như thế nữa.”
Không cho phép bất cứ ai khuyên hắn quên đi người kia…
Đàm Trọng Hải thở dồn dập, hắn buông tay ra rồi trở về bàn làm việc. Còn vị đồng sự mập mạp có chút xấu hổ nhìn xung quanh, mọi người dường như cũng đang giật mình có chút sợ hãi, gãi gãi đầu rồi cũng trở về bàn làm việc của mình, quyết định từ nay về sau không bao giờ nhắc tới cái đề tài cấm kỵ này nữa.
Chiêm Nghị Hành đến cánh cửa an toàn mới đuổi kịp Cốc Diên, Cốc Diên vừa thấy có người liền cố gắng kiềm chế nước mắt, rồi đưa một lọ nước tăng lực cho hắn.
“Kiên Nghị ca, của ngươi này.”
Chiêm Nghị Hành cầm lấy lọ nước, nhìn hắn cố gắng gượng cười mà rất đau lòng, dù không muốn nhưng vì nam hài này, hắn cũng phải nói:
“A Diên, vì tốt cho ngươi, ta cũng hy vọng ngươi đừng bao giờ mang đồ đến đây nữa, nhìn hành động của ngươi, ta biết… ngươi thích Trọng Hải.”
Thấy Cốc Diên cúi đầu không đáp, hắn lại tiếp tục nói những lời tàn nhẫn:
“Vô ích thôi, ngươi từ bỏ đi. Ta cũng quen Trọng Hải lâu lắm rồi, tính cách của hắn ta vô cùng hiểu rõ. Hắn rất cố chấp, cho dù ngươi cố tình xuất hiện trước mặt hắn bao lần đi nữa, hắn cũng sẽ không chú ý tới ngươi đâu, bây giờ trong mắt hắn, chỉ có cái người trong tấm ảnh kia thôi… Ngươi không thắng được người đó đâu.”
Chiêm Nghị Hành an ủi vỗ nhẹ vào bả vai đang run rẩy của hắn, thở dài nói tiếp:
“Hãy quên Trọng Hải đi, như vậy ngươi mới có thể sống thoải mái được.”
Bọn họ trầm mặc trong chốc lát, Chiêm Nghị Hành nói lời cảm ơn vì lọ nước, rồi còn nói nếu có tâm sự cứ chia sẻ với hắn… Nói xong liền quay về phòng tiếp tục làm việc.
Cốc Diên vẫn cứ ngây ngẩn đứng đó, ngoài cửa an toàn truyền đến tiếng nói chuyện của một số người, nhưng trong đầu hắn như một mảnh trống rỗng, chỉ còn những lời nói của Chiêm Nghị Hành không ngừng vang lên.
Ngươi không thắng được người đó đâu…
Mọi người trong cửa hàng cũng cảm thấy nụ cười của A Diên ngày càng ít hơn, gần đây hầu như lại không có.
Mặc dù A Diên không nói gì nhưng nhìn hắn ngây người nhìn đoá hoa khô trên tường, sắc mặt tái nhợt thê thảm, mọi người ai cũng có thể đoán được chắc chắn là do cái người ở công ty Uy Thịnh.
Đột nhiên, đang đứng nhìn đoá hoa khô, Cốc Diên liếc nhìn Cốc Xuân Hùng một cái, rồi nói: “Thúc thúc, ta có thể xin phép về sớm được không?”
“Không sao, hôm nay ngươi nghỉ sớm đi.” Cốc Xuân Hùng cũng chẳng so đo vừa nãy hắn không gọi mình là ông chủ, đã đồng ý luôn.
Chỉ mong hắn nghỉ ngơi xong sẽ nghĩ thông suốt, có thể khôi phục lại khuôn mặt tươi cười như trước kia.
Rời khỏi cửa hàng bán hoa, Cốc Diên không mục đích mà đi tới khu chợ đêm náo nhiệt. Chỉ có điều, trong đầu hắn luôn vang lên những lời nói của Đàm Trọng Hải cùng lời khuyên bảo của Chiêm Nghị Hành, nước mắt không khống chế được mà tràn ra.
Hắn không hy vọng mình trở thành một người quan trọng đối với Đàm Trọng Hải, hắn chỉ hy vọng… Đàm Trọng Hải có chút chú ý tới hắn mà thôi.
Sự việc tới nước này, có phải hắn nên chấp nhận sự thật mà quên Đàm Trọng Hải không?
Chỉ cần quên được cái tình yêu này, hắn sẽ sống thoải mái hơn sao?
Đúng vậy! Từ bỏ đi! Mặc dù đây là mối tình đầu của hắn, nhưng Đàm Trọng Hải căn bản không bao giờ chú ý đến hắn, bởi vì như lời Chiêm Nghị Hành nói, hắn không thắng được cái người trong ảnh kia.
Hắn, chỉ có thể từ bỏ mà thôi….
Đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên Cốc Diên dừng lại, thân thể cứng ngắc nhìn bóng dáng của nam nhân đang đứng giữa các đồng sự chậm rãi tiến lại gần.
Hình như bọn họ vừa tan sở, rủ nhau dạo phố kiếm một quán bar nhà hàng ăn uống vui chơi một chút. Có lẽ bởi vì Đàm Trọng Hải ôn hoà dễ gần, cộng thêm tướng mạo anh tuấn phóng khoáng nên các đồng sự không tự giác mà bị hắn hấp dẫn.
Khi bọn họ đi bộ qua người hắn, một số đồng nghiệp cùng Chiêm Nghị Hành đều đem ánh mắt nhìn vào hắn.
Có người còn xì xào: “Ơ? Có phải là nam hài ở cửa hàng bán hoa không?”
Nhưng người Cốc Diên đang chăm chú nhìn thì lại chưa từng nhìn tới hắn, dường như hắn chỉ là một người qua đường xa lạ mà thôi.
Đến khi bọn họ đã đi xa, Cốc Diên vẫn im lặng đứng yên tại chỗ.
Hắn sớm biết trong mắt Đàm Trọng Hải không có hắn, hắn sớm biết chính mình nên quên đi, nhưng vừa thấy người đó, hắn lại không nỡ quên đi tình cảm này.
Yên lặng, hắn lôi cái ảnh trong ví ra, nước mặt giàn giụa rơi đầy xuống tấm ảnh.
Hắn nhìn cái vị nam hài thanh tú mà Đàm Trọng Hải cả đời tìm kiếm, đột nhiên cắn răng, xé mạnh một cái, hai người trong ảnh bị tách làm hai.
Hắn cất một nửa tấm ảnh có hình Đàm Trọng Hải vào ví, hai mắt nhìn chằm chằm vào nửa còn lại, cuối cùng, hắn thở dài một hơi như quyết định một điều gì đó, lấy điện thoại di động ra gọi.
“Alô! Thúc thúc? Ta muốn nghỉ làm một thời gian được không? Dạ… Xin lỗi, làm phiền ngươi quá, nhưng có một việc ta không thể không làm, nếu không ta sẽ hối hận cả đời. Còn nữa, về cha mẹ ta, ngươi giúp ta chuyển lờ