
Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc
Tác giả: Hoàng Mặc Kỳ
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 1341346
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1346 lượt.
tình hình hiện này, e rằng không dễ đạt đến lợi nhuận đó.” Thẩm Đình trầm ngâm nói.
“Chỉ thiếu một sự kiện PR.” Anh đứng dựa vào mép bàn cô trầm tư, sau đó nói với vẻ rất nghiêm túc: “Giá chị lên được trang bìa tạp chí Playboy thì hay biết mấy.”
Chiếc gối ôm trên tay Thẩm Đình bay thẳng về hướng anh với tốc độ của UFO.
Sau mấy ngày tăng ca liên tục, giờ đã giai đoạn đếm ngược đến ngày ra tạp chí. Tình hình vẫn không có chút gì cải thiện, vốn tính nóng vội, Thẩm Đình bắt đầu thấy bất an. Mỗi đêm tăng ca ở công ty xong lại qua nhà Thẩm Nhân Kiệt tăng ca tiếp đến nửa đêm, đương nhiên chỉ là tăng ca thuần túy, cô xác định bản thân không có ý đồ gì với em út. Tuy nhiên họ thực sự đã trở thành điển hình “tương thân tương ái” của cả khu, đến cuối năm chắc sẽ được bác tổ trưởng tổ dân phố tự tay tặng một lá cờ lưu niệm có thêu tóm tắt “tám điều vinh và tám điều nhục”. Hơn nữa Thẩm Đình phát hiện gần đây mình chi tiêu rất ít, nghĩ kỹ lại mới nhận ra đó là bởi vì cô thường lấy đồ trong tủ lạnh nhà Thẩm Nhân Kiệt. Sau khi phát hiện ra bí quyết tiết kiệm này, cô mới ngộ ra một bài học xương máu và nghiêm khắc xem xét lại thái độ của mình đối với hàng xóm trước kia: Cô ở vịnh Persique mà lại không khai thác dầu? Thế nên cô quyết định dồn hết nhiệt tình đã thiếu sót trước kia lại bù đắp cho cái tủ lạnh của anh.
Cuối cùng Thẩm Nhân Kiệt cũng phát hiện ra phân nửa số đồ trong tủ lạnh của mình là do cô ăn, sự việc bị phanh phui, anh nghiêm khắc cảnh cáo cô: “Này, đây là tủ lạnh nhà chị à? Chị tùy tiện quá đấy.”
“Tôi không phải tùy tiện, mà là tự nhiên thôi.” Thẩm Đình vừa trả lời vừa tỉnh bơ mở tủ lấy hộp sữa. Người Anh có câu nói thế nào nhỉ: Một người đối với hàng xóm mà nói, không phải là thượng đế, thì là ma quỷ.
Thẩm Đình quả nhiên là người tự nhiên, nhìn thấy anh một mình ăn cơm không phải đồ đông lạnh thì là thực phẩm bảo quản, cứ ăn như thế trăm năm sau chắc anh trở nên “bất hủ” (không mục nát) thật. Cô bất giác động lòng trắc ẩn, cho nên từ ma quỷ vụt biến thành thiên thần, một người nấu cơm cho hai người ăn, dù sao cô cũng chỉ có một mình.
Cô mua táo xách vào để trong bếp nhà anh đợi tối tăng ca ăn khuya. Cô đứng ở cửa nhà bếp, thuận tay ném cho anh một quả: “Táo hôm nay ngon lắm, tôi rất thích.”
Anh đón gọn quả táo, cắn một miếng: “Có thể hiểu được, phụ nữ các chị vì một quả táo mà dám đắc tội với cả Thượng Đế.”
Thẩm Đình chẳng buồn để ý, lo chuẩn bị nấu một bữa thịnh soạn để bồi dưỡng cho mấy ngày làm việc miệt mài vừa qua, tránh để bị chết do lao lực khi còn trẻ thế này.
Thẩm Nhân Kiệt ngồi trong phòng khách lặng nhìn bóng dáng bận rộn của cô, từ sau sự kiện trong thang máy, thái độ của cô đối với anh đã thay đổi một cách kỳ diệu, tựa hồ kể từ giờ phút ấy cô bắt đầu tốt với anh như thế, giờ lại còn nấu cơm cho anh ăn. Anh trước nay luôn sống độc lập, đề cao không gian cá nhân. Đây là lần đầu tiên anh phát hiện có người coi sóc bữa tối cho mình cũng là một việc tốt vô cùng. Trong lòng anh dậy lên một thứ cảm xúc rất mới mẻ, vửa dịu êm vừa pha chút ngọt ngào, rạo rực.
Thẩm Đình đứng trong nhà bếp nói: “Sao Chổi, lại giúp tôi một tay nào.”
Thẩm Nhân Kiệt đứng lên, chỉnh đốn lại tâm trạng kỳ lạ của mình.
Chỉ còn ba ngày nữa là ra báo, tình hình vẫn như cũ, không có bất kỳ tiến triển nào. Tuy rằng cô đã khá thân với anh, nhưng công là công, tư là tư, Thẩm Đình cảm thấy nếu không đạt được mục tiêu anh đề ra thì chỉ có mộ bia đang chờ cô phía trước.
Trời muốn tuyệt đường người, cô chưa được tặng hoa đã phải nhận vòng hoa trước. Đang nửa đêm say ngủ, điện thoại treo cả năm phút trời cô mới ngái ngủ bốc lên nghe. Trong lòng rủa người gọi điện đến, không, cả miệng cô cũng vậy: “Ai thế, giờ này còn gọi điện thoại, đang bày trò giả làm Hoa kiều Mỹ không biết chênh lệch múi giờ với bà đây à?”
“Chị Thẩm Đình, là tôi…” Anh nhân viên tội nghiệp khó khăn lắm mới nói nên lời.
“Có chuyện gì? Sao lại lạc giọng vậy?”
“Chị Thẩm Đình, tạp chí của chúng ta cháy rồi!” Anh ta gần như sắp khóc.
“Cái gì cháy rồi?” Thẩm Đình vẫn đang ngái ngủ, không hiểu nổi thứ tiếng sao hỏa của anh ta.
“Là tạp chí của chúng ta, mới chuyển về từ xưởng in. Cháy rồi, làm sao đây, chỉ còn lại hai ngày, phải làm sao đây?”
Thẩm Đình bàng hoàng đến điếng người: “Cháy rồi? Cháy rồi ư? Trời ơi!” Cô thấy đầu đau như sắp nứt ra, vịn tay vào ghế ngồi xuống: “Còn lại bao nhiêu?”
“Còn chưa đến một phần tư, làm sao bây giờ, chúng ta chết chắc rồi.” Anh ta cuối cùng khóc thật, nhưng tiếc rằng nước mắt của anh ta không dập nổi đám cháy đó.
Tay cầm điện thoại của Thẩm Đình run run: “Hỏng bét rồi, sao lại thế này, việc như vậy cũng có thể gặp phải…”
Trong bóng tối hồi lâu, chiếc điện thoại trong tay cô rơi xuống đất, tiếng “cạch” khiến cô tìm lại được thần trí, cô đứng phắt dậy, mở cửa, xông sang nhà đối diện, bấm chuông chẳng ích gì, cô dùng hết sức lực của toàn thân, vừa đấm vừa đá cánh cửa sắt nhà hàng xóm.
Phía sau mơ ước của tôi