The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Tác giả: Đại Ôn

Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015

Lượt xem: 134895

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/895 lượt.

ó sắp sửa tiến vào trong cơ thể mình.
Nó, thật sự rất đẹp.
Tiêu Mộc nhìn Đỉnh Phong, môi mỏng khẽ cong lên, sau đó lại tiếp tục lưu luyến trên da thịt của cô, mỗi một nụ hôn đều nhen nhóm lên một chút lửa nóng, cuối cùng lại lan ra toàn thân, thiêu đốt tất cả mọi lý trí.
Trong bóng tối, Đỉnh Phong vẫn vòng tay ôm lấy cổ anh, tựa như đang bám lấy thanh gỗ duy nhất giữa cơn sóng lớn.
Mồ hôi đã thấm ướt hai thân thể, từng tia nắng lười biếng hắt lên một màu vàng nhạt.
Chân tay quấn quýt, ôm hôn lẫn nhau, da thịt nóng hổi cũng áp sát vào nhau.
Rốt cuộc, lúc cảm nhận rõ được sự đau đớn, Đỉnh Phong và Tiêu Mộc đã thuộc về nhau.
Bởi vì đau đớn, bởi vì mừng rỡ, bởi vì đủ mọi loại lý do mà đôi mắt của Đỉnh Phong lại dâng lên một tầng nước mắt.
Mắt phượng của anh tràn ngập sương mù, gò má ửng đỏ, trên trán còn nhỏ xuống vài giọt mồ hôi, hòa cùng động tác bên trong cơ thể mà khẽ thở ra một hơi nhẹ nhàng thoải mái.
Thế giới trước mắt đều trở nên mê loạn.
Mà cơn mê loạn này kéo dài đến tận chiều hôm đó...






Hầu hết thời gian còn lại ở thành phố D, Đỉnh Phong và Tiêu Mộc đều trải qua ở trên giường, tuổi trẻ ham vui, mới được nếm thử tư vị tình dục nên không thể thoát ra được.
Rất lâu về sau, có người hỏi Đỉnh Phong.
“Nếu biết trước như vậy, cô có hối hận không?”
Đỉnh Phong luôn trả lời: “Không hối hận, tất cả đều do tôi chủ động, chỉ là tôi đã bước sai một bước, vậy nên tất cả những bước còn lại đều sai, không trách được người khác.”
Vậy nên, cô không thể trách Tiêu Mộc, cũng sẽ không hận anh, chỉ là sẽ không thích anh nữa …
Đỉnh Phong nhìn bóng lưng của anh đang dần xa, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy như anh đang cách mình càng lúc càng xa.
Trở về nhà, Từ Sinh nhìn cô, vẻ mặt hệt như hồ ly, nói: “Trong tủ bị mất một hộp jissbon.”
Đỉnh Phong không nói gì, chỉ lấy một hộp jissbon trống không trả lại cho Từ Sinh.
Từ Sinh có chút giật minh: “Xài hết rồi?”
Đỉnh Phong gật gật đầu.
Đôi mắt hoa đào của Từ Sinh lóe sáng, nói: “Xem ra cháu của tôi thật đúng là không tệ.”
Hiếm khi Đỉnh Phong không thèm đôi co với anh ta, cô cảm thấy toàn thân mình như mất hết khí lực, chỉ muốn leo lên giường nằm.
Lại không ngờ, nằm một phát là nằm luôn ba ngày.
Cô bị cảm nặng, hô hấp cứ như bị chết đuối, ngay cả nhúc nhích một tí thì toàn bộ xương khớp đều đau, cảm giác tê tâm liệt phế.
Dương Đán và Từ Sinh thay phiên nhau chăm sóc cho cô.
Chỉ có cô biết rõ, cô đang đợi một người.
Buổi sáng ngày thứ tư, rốt cuộc điện thoại của cô cũng vang lên, một dãy số lạ chưa bao giờ thấy đập vào mắt cô.
Cô đứng dậy, lúc định nhấn phím nghe thì lại chần chừ một giây.
“Alo?” Cô nói.
“Dương Đỉnh Phong à?” Giọng nói bên kia điện thoại có chút quen thuộc, là một giọng nữ vẫn luôn mang theo sự kiêu căng ngạo mạn.
“Cô là?” Giọng nói của cô hơi khàn khàn, lúc nói chuyện chỉ phát ra giọng mũi.
“Là tôi, Trương Hân.”
Bàn tay Đỉnh Phong cứng đờ, cô hỏi: “Sao cô biết số điện thoại của tôi?”
“Không cần phải quan tâm vì sao tôi biết, Đỉnh Phong, đừng bảo là tôi không nói cho cô biết, Tiêu Mộc có một người bạn thanh mai trúc mã...” Giọng nói của Trương Hân nghe rất chói tai.
Không hiểu sao, Đỉnh Phong dường như cảm nhận được điều gì, cô cắt ngang lời nói của cô ta: “Tôi biết rõ thanh mai trúc mã của anh ấy là Bội Chi.”
Trương Hân nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đừng tự lừa mình dối người, thanh mai trúc mã của Tiêu Mộc không chỉ có mình cô ta, Trình Ngư, chắc là cô đã nghe thấy cái tên này rồi đúng không? Trình Ngư là hoa khôi giảng đường.”
Lúc Đỉnh Phong nghe đến cái tên này thì trong lòng như có một vật gì đó bỗng chốc sụp đổ, cô nhàn nhạt trả lời: “Vậy thì sao?”
Giọng nói của Trương Hân còn mang theo chút mỉa mai: “Đỉnh Phong, thì ra cô không biết thật à? Rất lâu trước đây, Tiêu Mộc thích Trình Ngư, hồi cấp 2 bọn họ còn được toàn trường công nhận là đôi tình nhân hoàn mỹ nhất đấy.”
Bàn tay cầm điện thoại có chút run rẩy, cô hỏi: “Vậy thì liên quan gì đến tôi?”
Trương Hân nhẹ nhàng nói: “Cô không muốn biết vì sao bọn họ chia tay à?”
Đỉnh Phong trả lời: “Không.”
Trương Hân lại cười lạnh một tiếng: “Đỉnh Phong, cô không muốn nghe nhưng tôi cũng xin mạn phép nói, hồi cấp hai Trình Ngư phải chuyển đi nơi khác, vậy nên hai người bọn họ bất đắc dĩ mới phải chia tay.”
Đỉnh Phong cũng cười lạnh, nói: “Trương Hân, rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Trương Hân hưng phấn nói: “Đỉnh Phong đáng thương, bị lừa gạt mà còn không biết, Tiêu Mộc vẫn luôn thích Trình Ngư, còn cô từ đầu đến cuối chỉ là kẻ thế thân mà thôi.”
Đôi chân của Đỉnh Phong run rẩy, bàn tay cầm điện thoại cũng đã run đến không còn khống chế được nữa.
“Cô có biết Tiêu Mộc đồng ý ở bên cạnh cô là vì Trình Ngư vừa mới kết giao với một nam sinh khác ở ngoài không?” Trương Hân hỏi ngược lại.
Đỉnh Phong không nói gì.
“Bây giờ Trình Ngư trở lại rồi, cô cũng nên trả lại vị trí cho chính chủ đi thôi.”
“Cứ phải làm thế thân cho ng