Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Tác giả: Đại Ôn

Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015

Lượt xem: 134824

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/824 lượt.

Nhạc cuối cùng cũng bạo phát.
Cô vươn tay ôm chặt lấy khuôn mặt tròn của Đỉnh Phong, giày vò tới lui, hung dữ nói: “Đỉnh Phong, lão nương gọi cậu nhiều lần như vậy, lỗ tai điếc của cậu không nghe được gì à?”
Đỉnh Phong bị đau, giơ tay ôm mặt, nhe răng nói: “Cậu điên à, nhéo đau thế?”
Lý Gia Nhạc gầm lên: “Từ sau khi cậu ra khỏi phòng làm việc của thầy Từ, suốt cả buổi sáng tớ đã gọi hơn mười lần, cậu đều bỏ ngoài tai.”
Đỉnh Phong sửng sốt: “Có sao?”
Lý Gia Nhạc lại nhéo nhéo mặt cô, thâm độc nói: “Tớ thật muốn đem cái mặt tròn của cậu cắt bỏ.”
Đỉnh Phong chụp được tay cô, giả vờ hoảng sợ, nói: “Bây giờ tớ mới biết được, cậu là người yêu thích mặt tròn đấy, tớ thật là đáng thương, trước giờ vẫn ngồi cùng bàn với cầm thú!”
“Được lắm, đã thế tớ sẽ làm cầm thú, đem cậu tiền dâm hậu sát, sau đó lại cưỡng dâm rồi giết.”
Lý Gia Nhạc nhe răng, chuẩn bị nhào lên, tiếp tục nhéo mặt Đỉnh Phong.
Đỉnh Phong biết điều, quyết định ngưng chiến.
Nhìn nhìn xung quanh, trong lớp chỉ còn vài người, hình như đã tan học rồi.
Thì ra cô đã ngẩn ngơ phát ngốc lâu như vậy.
Hai ba lần, đem sách vở của mình thu dọn xong, Đỉnh Phong và Lý Gia Nhạc chuẩn bị về nhà.
“Đỉnh Phong. . . .” Một giọng nói của phụ nữ kéo Đỉnh Phong trở lại.






Tâm nguyện của giáo sư
Đỉnh Phong quay đầu lại thì nhìn thấy Diêu Bội Chi đang đi về phía mình.
Dáng dấp của Diêu Bội Chi không phải thuộc loại đẹp khuynh quốc khuynh thành, hay hồng nhan họa thủy, nhưng cô ấy là người biết cách trang điểm, thành tích không tệ, tính tình cũng khá tốt, không khác gì một đứa bé trai, các bạn cùng lớp đều tôn cô ấy là hoa hậu của lớp.
Hôm nay Diêu Bội Chi mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu, bên ngoài khoác một cái áo da màu đen, quần jean lưng cao, đi boot, trên lưng đeo một cái balo màu đen, rất có phong cách.
Đáng tiếc ——
Cô vỗ một cái vào trên lưng Đỉnh Phong nói: “Xem ra hai chúng ta đồng bệnh tương liên nha! Bà cô Trương Cường Quân kia sợ mất mặt, nhất định sống chết bắt chúng ta phải giành được danh tiếng về cho mình ......”.
Đỉnh Phong tròn mắt nghi ngờ: “Có người sẵn sàng dạy chúng ta sao?”.
Diêu Bội Chi vỗ vỗ vai Đỉnh Phong, chớp chớp mắt: “Tiêu Mộc, nếu như tên tiểu tử Tiêu Mộc này không đồng ý thì tớ cũng có cách để cho hắn phải đồng ý”.
Đỉnh Phong ngẩn người, tròn mắt nhìn về phía Bội Chi: “Có thể không?”.
Diêu Bội Chi cười cười: “Sao lại không được, nhà chúng tớ là hàng xóm, tớ vẫn còn nhớ rõ bộ dạng lúc Tiêu Mộc cởi truồng chạy trên mặt đất”.
Đỉnh Phong cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm, kỳ lạ.
Diêu Bội Chi cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, tùy tiện vỗ vai cô nói: “Nếu không có vấn đề gì thì về sau cứ chủ nhật cậu hãy đến nhà tớ, tớ sẽ nói trước với Tiêu Mộc, đến lúc đó cậu ấy sẽ đến dạy toán cho chúng ta”.
Đỉnh Phong gật đầu một cái, trong đôi mắt tròn lóe lên một tia mong đợi.
“Được rồi, vậy tớ đi trước, chủ nhật nhớ gọi cho tớ, tớ sẽ đến đón cậu”. Diêu Bội Chi khoác balo đen đi ra khỏi phòng học.
Lý Gia Nhạc nhìn theo bóng lưng xinh xắn của Diêu Bội Chi, hứng khởi nói: “Hoa hậu lớp chúng ta tính tình khá tốt, chỉ là hơi giống nam sinh”.
Đỉnh Phong gật đầu, xoa xoa vai mình, cảm thấy trong lòng mình có một chút nhói đau.
“Đúng rồi, vừa rồi cô ấy nói cô ấy và Tiêu Mộc đã biết nhau từ lâu rồi, hơn nữa còn giống như là thanh mai trúc mã. Không phải là Tiêu Mộc còn có một thanh mai trúc mã tên là Trình Ngư, là hoa khôi giảng đường trường C sao? Bảo sao thường ngày anh ta lạnh nhạt với nữ sinh như vậy, nếu như có hoa hậu của lớp với hoa khôi của trường là thanh mai trúc mã thì nữ sinh như nào mà lọt vào mắt anh ta được cơ chứ?”. Lý Gia Nhạc tiếp tục nói một tràng, cũng không ý thức được lời nói của mình đã chọt vào nỗi đau của Đỉnh Phong.
Khuôn mặt của Đỉnh Phong lộ vẻ ai oán.
Nàng nghĩ, nếu như Tiêu Mộc thích mặt tròn thì nàng toàn thắng rồi.
Đỉnh Phong cảm thấy bi ai cho bản thân mình.
... .........
Về đến nhà Đỉnh Phong thấy Dương Đán đang cố gắng làm món cơm rang trứng.
Cô nhìn thấy Dương Đán đã 34 tuổi, nhưng làn da vẫn nhẵn mịn, bề ngoài ôn hòa, cao cao gầy gầy, hoàn toàn không giống người cha đã có một đứa con mười bảy tuổi.
Dương Đán là loại trẻ lâu lại thêm cái tính dở hơi, cho nên bình thường mọi người vẫn hay lầm tưởng rằng ông ấy là anh trai của cô.
Cũng khó trách đã khiến cho Từ Sinh nhìn trúng.
Đang suy nghĩ, Dương Đán nghiêng đầu, lộ ra hai hàm răng trắng, nói với Đỉnh Phong: “Đỉnh Phong, chờ một chút, ba làm xong ngay đây”.
Đỉnh Phong gật đầu ngồi trên ghế cạnh bàn cơm, miên man suy nghĩ.
Dương Đán cầm đĩa cơm rang trứng, cẩn thận như vật quý đem đặt trước mặt Đỉnh Phong, ánh mắt như cún con chờ mong nhìn Đỉnh Phong nói: “Con nếm thử xem”.
Đỉnh Phong cầm cái thìa xúc một miếng cơm đưa vào trong miệng.
Một lúc sau, cô bỏ cái thìa trong tay xuống, cầm cốc nước uống vài ngụm, sau đó mới nhìn qua.
Khuôn mặt tròn hơi nhăn lại: “Mặn rồi”.
Dươn


Disneyland 1972 Love the old s