Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Tác giả: Đại Ôn

Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015

Lượt xem: 134870

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/870 lượt.

g trong ảnh có thể so với mỹ nam Kim Thành Vũ … thì ông già trước mắt tuyệt đối có thể sánh ngang với Quách Đức Cương.
Ông già này mặc một bộ quần áo cũ kiểu Tôn Trung Sơn, trong tay cầm một bó hoa hồng, lúc trông thấy Đỉnh Phong thì đôi mắt lập tức sáng lên, chạy tới nghênh đón.
Mới đầu Đỉnh Phong còn không kịp phản ứng, buồn bực nhìn ông già trước mắt: “Ông à, cháu không có nhu cầu mua hoa, nếu ông đang muốn chào hàng thì … có thể tìm người khác để đẩy mạnh tiêu thụ đấy ạ.”
Ông cụ bình tĩnh trả lời: “Em chính là Đỉnh Phong à?”
Đỉnh Phong hóa đá, nói: “Ngài không phải là Tiếu Phong đấy chứ?”
Ông cụ hào khí nói: “Tôi chính là Tiếu Phong.”
Đỉnh Phong ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Thất kính thất kính.”
Ông cụ đưa hoa cho Đỉnh Phong, Đỉnh Phong mỉm cười nhận lấy.
Hai người hàn huyên.
“Tên của em hay lắm, tôi là Tiếu Phong, em là Đỉnh Phong, rất xứng đôi.” Vẻ mặt hưng phấn của ông cụ cũng giống hệt Quách Đức Cương.
Khóe miệng của Đỉnh Phong khẽ co giật, trả lời: “Quá khen.”
Ông cụ ‘Quách Đức Cương’ lại tiếp tục nói: “Trông dáng vẻ của em cũng tạm được, nếu đứng bên cạnh tôi, tôi cảm thấy … tôi vẫn nên chịu thiệt thòi một chút.”
Khóe miệng của Đỉnh Phong lại co giật thêm lần nữa: “Tiếu Phong, xin hỏi, vì sao ngài đưa hình cho bên môi giới … so với dáng vẻ của ngài, lại có chút … ‘lạ lùng’ như vậy?”






Ông cụ hừ hừ nói: “Thật là không có mắt nhìn, đấy là tôi mười năm trước đấy.”
Đỉnh Phong nghĩ thầm trong lòng, rốt cuộc là phải trải qua bao nhiêu sương gió mới có thể làm cho Kim Thành Vũ lớn lên thành Quách Đức Cương đây?
Ông cụ lại nói tiếp: “Nghe nói em làm quản lý trong công ty nước ngoài.”
Đỉnh Phong cười ha ha nói: “Ngài Tiếu, tôi cũng nhớ trong bản giới thiệu, ngài nói mình là ông chủ tự thân lập nghiệp.”
Ông cụ hểnh mũi lên: “Đó là đương nhiên, chính là hộ chăn nuôi heo chuyên nghiệp lớn nhất trong thôn đấy.”
Ông cụ lại tiếp tục nói: “Có thể cho tôi xin lại bó hoa trong tay không? Lát nữa tôi phải tặng cho tám cô gái xem mắt còn lại nữa.”
Đỉnh Phong thẫn thờ trả bó hoa lại cho ông cụ.
Ông cụ xoay người nói với Đỉnh Phong: “Lần sau gặp lại!”
Một giây sau khi ông ta ra khỏi cửa, Đỉnh Phong thần kinh thô mới chậm chạp lấy điện thoại di động ra, cho cái số kia vào black list, trong lòng lại gào lên một câu.
Tốt nhất là đừng gặp lại.
Lần đầu tiên xem mắt đã gặp được cực phẩm như vậy, Đỉnh Phong thật không còn lời nào để nói với cái công ty môi giới này nữa.
Ít ra thì cũng phải đưa thông tin chuẩn xác một chút chứ.
Một ông già hơn 50 tuổi, dáng vẻ như Quách Đức Cương, vậy mà bọn họ lại miêu tả thành thanh niên đẹp trai tuấn tú, cô thật không dám tưởng tượng, cái đám người được bọn họ gọi là thành thục chững chạc, khí vũ hiên ngang thì dáng vẻ sẽ thê thảm cỡ nào.
Từ nay về sau, đối với đám người trong công ty môi giới này, Đỉnh Phong đều xem như người qua đường.
Có lần đầu tiên, dĩ nhiên sẽ có lần thứ hai.
Lần thứ hai, Đỉnh Phong xem mắt với một đối tượng không tệ, dáng vẻ cũng thật thà chất phác, công việc cũng không tồi, là thầy giáo tiểu học.
Đỉnh Phong quyết định sẽ đối xử tốt một phen.
Nhưng sau đó, cô hiểu được … bi kịch lại một lần nữa xảy đến với cô.
Lần đầu tiên đi ăn cùng với một người đàn ông thật thà, cô nói mình muốn đi ăn lẩu hải sản, thế nhưng anh ta lại ngây ngây ngô ngô nói: “Hôm nay tôi không mang nhiều tiền, vậy nên …”
Đỉnh Phong cũng không đành lòng, nói: “Vậy để tôi mời.”
Đôi mắt của người đàn ông thật thà lập tức sáng lên.
Tối hôm đó, Đỉnh Phong nhìn ví tiền của mình xẹp xuống, lại nhìn đến người đàn ông bên cạnh, bụng đã to như sắp nứt ra, cô liều mạng tự thôi miên chính mình, đây chỉ là ảo giác.
Nhưng sự thật chứng minh, đây căn bản không phải là ảo giác.
Lần thứ hai, Đỉnh Phong đề nghị đến khu vui chơi.
Người đàn ông thật thà đáp ứng, đến lúc mua vé vào cổng.
Người đàn ông thật thà lục hết túi áo đến túi quần, chỉ moi ra được năm xu ba đồng tiền lẻ.
Dưới ánh mắt khinh bỉ của người bán vé, Đỉnh Phong run tay, tự móc 150 đồng trong ví ra đưa cho người bán vé.
Đôi mắt của người đàn ông thật thà lại lập tức sáng lên.
Đỉnh Phong tự nói với mình, có thể là lần này anh ta quên mang theo tiền.
Nhưng … sự thật lại chứng minh, Đỉnh Phong cũng đã sai rồi.
Lần thứ ba, hôm ấy là sinh nhật của Đỉnh Phong, cô và người đàn ông thật thà hẹn hò.
Người đàn ông thật thà nói là muốn đưa cô đi xem phim.
Lúc ấy tâm tình của Đỉnh Phong giống như đang được ngồi trên trực thăng, trong lòng âm thầm sung sướng kêu lên.
Rốt cuộc lão nương có thể nhìn thấy anh trả tiền rồi!
Cô mang theo tâm tình phấn chấn, cùng người đàn ông thật thà đi vào rạp chiếu phim.
Không ngờ anh ta lại nói: “Chờ một chút, đợi đến giữa trưa thì giá vé sẽ giảm một nửa.”
Đỉnh Phong thổ huyết, nhưng vì lần đầu tiên được anh ta mời, vậy nên dù chỉ có nửa giá vé cô cũng muốn.
Cố gắng ngồi đợi từ sáng sớm cho đến giữa trưa, Đỉnh