Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Tác giả: Mặc Giản Không Đường

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 134313

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/313 lượt.

Ta nghĩ, ta nhất định là ngủ mơ rồi.
Nếu không , ta hẳn là đang làm tổ ở một góc của võ quán, trong lòng ôm dụng cụ vệ sinh , đầu từng chút từng chút ngủ gà ngủ gật, mà không phải là một mình cô độc đứng ở chỗ này.
Phía trước là nước sông mênh mông vô bờ cuồn cuộn, phía sau là núi đồi nối nhau liên miên không ngớt, trừ ta , không có nửa điểm bóng người. Phóng mắt nhìn đi, chỉ thấy sóng nước nhộn nhạo, trong tầm nhìn tất cả đều thê lương.
Ta cúi đầu nhìn thân thể của mình, một thân áo bào cổ quái màu xám nhìn không ra nhan sắc , dùng nước sông làm gương soi mặt, lọt vào trong tầm mắt là một đầu tóc rối loạn như tổ chim . Tuy rằng quần áo có chút không thích hợp, mặt lại không thay đổi, vì thế ta ý thức được ta tới nơi này hẳn là xuyên không .
Xuyên không thì thôi , nhưng trên người không tiền không vật, cũng không có ai để có thể hỏi chuyện, làm cho người ta đau đầu thật. Bất quá cái gọi là sơn đến cỏ xa tiền tất có lộ ( câu này mình tạm thời không dịch được ai biết chỉ mình bổ sung nhé ), đang trong lúc lo lắng , trên núi đột nhiên nhảy ra vài tên sơn tặc hung thần ác sát , giương Cửu Long đại đao hướng ta đánh tới.
“Huynh đài đi học viện, một mình đến sao? Thư đồng của ngươi thế nào…”
“Lương công tử!” Vị nam tử thiếu niên thanh tú bên người đột nhiên thân thủ túm một chút vạt áo hắn , nháy mắt ý bảo hắn không cần nói thêm gì nữa, cũng hướng ta chắp tay xin lỗi nói: “Vị bằng hữu này của ta không nói nữa , còn thỉnh công tử xin đừng trách.”
” Không có gì.” Ta liếc mắt một cái những rương hành lý trong khoang thuyền , lại nhìn bản thân chỉ có chút vàng cùng quần áo tắm rửa trong hầu bao, thoáng có chút xấu hổ. Đang định nói cho bọn họ chính là tùy tiện hỏi mà thôi chứ không phải muốn đến cái thư viện kia, thuyền phu đã vội vã khai thuyền, lớn tiếng hỏi ta muốn đi hay không , ta cũng không muốn một mình ở lại nơi chim không đẻ trứng này, liền thanh toán thuyền phí, đáp lên thuyền đi Hàng Châu trước.
Trong khoang thuyền còn có không ít hành khách, xem bộ dáng đều là chút học sinh, hơn nữa còn hành lý và thư đồng, đem cái khoang thuyền muốn tràn đầy. Ta không muốn theo chân bọn họ chen chúc tại một chỗ, liền một người đi ra đứng ở đầu thuyền, ngẩn đầu trông về phía xa, xem sơn thủy cổ đại như họa , trong lòng lại một trận u sầu.
Tuy rằng nỗ lực nói cho bản thân không có vấn đề gì, nhưng trong lòng ta đúng là vẫn còn có chút hoảng sợ . Cũng không hiểu được nơi này là cái triều đại nào, là cái chế độ gì, ta hiện ở trên người tuy rằng còn có chút vàng để dùng, nhưng sau đó không lâu một khi dùng hết , cần phải làm sao bây giờ…
“Huynh đài sao không đi vào khoang thuyền ?”
Phía sau vang lên tiếng bước chân, cũng là hai vị thư sinh trẻ tuổi lúc trước theo trong khoang thuyền đi ra, ta liếc mắt một cái chướng khí mù mịt trong khoang thuyền, không khỏi cười nói: “Tại hạ trời sanh tính sợ nhàm chán, ở trong này hứng gió. Hai vị hay là cũng đến đây hứng gió?”
“Nơi này gió thổi nhẹ nhàng mát mẻ , còn thỉnh huynh đài lòng từ bi, phân dư cho hai người bọn ta một ít.” Vị nam tử vóc dáng cao ráo tuấn tú vừa xếp lại quạt, cố ý làm ra bộ dáng nghiêm túc , trên mặt lại giấu không được ý bỡn cợt , ba người chúng ta cũng không cấm cười ra tiếng, tâm phòng lẫn nhau liền buông xuống.
Bởi vì bọn họ nghĩ ta cũng đi thư viện Ni Sơn , vị nam tử cao ráo kia liền mở miệng hỏi tính danh ta, ta nhất thời không suy xét, vừa muốn trả lời Diệp Thu Lam, nói một nửa vội vàng sửa miệng, đổi thành Diệp Hoa Đường, hai người kia cũng không để ý lắm, cười cho qua. Nhưng khi bọn hắn hướng ta thông báo tính danh , lại khiến ta sét đánh ngang tai (ta chém) .
“Tại hạ Lương Sơn Bá.”
“Tại hạ Thượng Ngu Ngọc Thủy Chúc Anh Đài.”
“——!”
Ta kém chút nữa té vào trong nước , hai người kia vội vàng đỡ lấy ta, cũng hỏi ta đã xảy ra chuyện gì. Ta bình tĩnh lại, thâm hô khẩu khí hỏi: “Các ngươi là… Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Vị thiếu niên bé bỏng nhìn ta kỳ quái, “Tại hạ Thượng Ngu Chúc Anh Đài, nhân huynh quen chúng ta sao?”
Quen , thế nào lại không quen , đây chính là truyền xướng thiên cổ của hai vị, cuối cùng đều biến thành bươm bướm bay đi , ta dám không quen sao? Lúc này lại vừa thấy thiếu niên thấp bé, ta liền chú ý tới nàng, làn da mềm mại, khuôn mặt thanh lệ, cổ cũng không có hầu kết, quả nhiên là nữ phẫn nam trang.
Ta đầu đầy mồ hôi, không đứng vững, xém chút rơi xuống sông mà đi.
“Diệp huynh, Diệp huynh, ngươi làm sao vậy?” Lương chúc hai người giúp đỡ ta, vội vàng hỏi. Ta toàn thân run run, nói không ra lời hoàn chỉnh , trong lòng giờ phút này chỉ có một ý niệm:
—— xong rồi xong rồi xong rồi, làm sao bây giờ, ta cư nhiên rơi vào trong đống máu chó rồi !
Việc này đối ta đả kích quá lớn, thế cho nên một đoạn thời gian kế tiếp ta đều là đần độn , cũng không hiểu được cùng hai người kia đáp