
Tác giả: Mặc Giản Không Đường
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 134371
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/371 lượt.
, dọc theo đường đi không hề phản kháng, tùy ý để ta kéo hắn chạy, ngay cả đến lúc về phòng, cũng thoải mái mặc cho ta đẩy hắn lên giường.
Mã Thống và Mộc Cận đang thu dọn trong phòng, thấy chúng ta hùng hổ nhào đến, không khỏi giật nảy mình. Ta không chút khách khí gân cổ quát Mã Thống ra ngoài, lại bảo Mộc Cận cũng ra ngoài trước, lại dặn nàng trông cửa cẩn thận, đừng cho ai vào. Mộc Cận thấy ta ngồi trên phần giường của Mã Văn Tài, lại thấy ta bộ dạng phẫn nộ, không khỏi có chút khó hiểu, gãi gãi đầu, nhưng nàng tuyệt đối nghe lời ta, liền vỗ ngực tỏ vẻ dù là con ruồi nhỏ nhất cũng không lọt vào! Sau đó thật sự chạy ra ngoài trông cửa cho ta.
Ta cảm động đến muốn rơi lệ, Mộc Cận thật sự là một cô nương rất tốt a…Nàng thậm chí còn không hỏi ta tại sao áo ngoài lại chỉ còn lủng lẳng một tay…
Ta vội khoác một cái áo khác vào, rồi đem cuốn Nam Hoa chân kinh còn đang kẹp dưới nách để lên giá sách. Mã Văn Tài vẫn ngồi trên giường đợi ta, thấy ta nửa ngày không có hành động gì khác, liền từ trên giường nhảy xuống, đi đến bên cạnh ta, tay định giơ ra ôm ta, thì thấy ta đã chạy nhanh sang chỗ khác, trừng to mắt, kêu lên:
“Ngươi muốn làm gì!”
“Không làm gì cả, chỉ là muốn làm nốt chuyện vừa nãy. Ngươi vội vã kéo ta về như vậy, hẳn là vẫn chưa tận hứng đi, Diệp tiểu muội?”
Diệp tiểu muội…
“Mã Văn Tài, ngươi rốt cuộc muốn thế nào!” Bị Mã Văn Tài gọi như vậy, ta nhất thời nhớ lại mục đích bản thân sốt ruột kéo hắn về, lại lùi về phía sau từng bước.
“Sao, rốt cục không phản bác nữa sao?” Mã Văn Tài cười lạnh một tiếng, “Lần này sao không ầm ĩ nói ngươi là nam nhân nữa?”
Trời mới biết hắn rốt cục làm thế nào thấy được sơ hở của ta, cả ngày cứ nắm thóp ta không buông, còn…Còn năm lần bảy lượt làm ra loại chuyện này, thật sự là quá đủ rồi!
“Đúng vậy, ta là con gái, ta thừa nhận, ta là giả nam đến trường Ni Sơn, thế nào, hiện tại ngươi vừa lòng rồi chứ?” Ta tức giận cắn môi, rút ra một quyển sách ném vào đầu hắn! Mã Văn Tài giơ tay bắt được sách, cười cười, lại nói: “Đúng vậy, ta rất vừa lòng. Bất quá ta còn muốn hỏi thêm một câu, Diệp tiểu muội, vì sao ngươi muốn giả trai, đến trường đọc sách vậy?”
“Ngươi đừng có quản tại sao, tóm lại là không phải là đến để cho ngươi khinh bạc!” Ta lại rút một quyển sách khác ra ném, Mã Văn Tài nghiêng đầu tránh, “Này cũng không thể trách ta nha, ai bảo ngươi cứ lén lén lút lút với Vương Lam Điền, còn hỏi hắn về tiểu thiếp về chính thê, bản công tử cũng chỉ là muốn giáo huấn ngươi một trận mà thôi, để ngươi đừng có cả ngày nghĩ đến người khác.”
“Vậy tại sao phải đứng ở chỗ ấy mà làm chuyện đó với ta? Nếu như bị đám người Lương Sơn Bá nhìn thấy, ta làm gì còn mặt mũi ở lại trường!” Ta tức giận đến nỗi nói không lựa lời. Mã Văn Tài lại đột nhiên nhếch khóe môi, nhíu mày:
“Vậy ý ngươi là trách ta không nên làm chuyện đó ở bên ngoài phải không, nói cách khác, chỉ cần làm ở chỗ không người là được rồi?”
“A?” Này, ta rút cục khi nãy đã nói lung tung gì vậy.
“Ngươi a…” Mã Văn Tài liên tục thở dài, cuối cùng giơ hai tay lên cao ngang đầu như kiểu đầu hàng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, A Đường, A Đường, đừng nóng. Vừa rồi là ta sai rồi, không nên chạm vào ngươi, bất quá ngươi cứ yên tâm, bọn họ nhất định là chưa thấy gì hết. Ngay cả có thấy được đi nữa, ta cũng có biện pháp khiến chúng phải câm miệng, ngươi cứ an tâm đi.”
Ta cũng biết bọn họ không có thấy! Nhưng mà trọng điểm không phải là chỗ này, được chứ?
“Tốt lắm, A Đường, đừng giận mà. Ta lúc ấy cũng chỉ là nhất thời tình thế cấp bách, không quan tâm đến cái chỗ kia có an toàn không. Mà thực ra chúng ta cũng đâu phải là lần đầu tiên làm như vậy a, về sau, lúc thành thân rồi, ngày nào cũng sẽ như vậy, ngươi sớm muộn gì cũng phải tập thành thói quen đi.”
Thổ lộ
Người này nói chuyện thật sự là càng lúc càng vô liêm sỉ.
= = Ai muốn cùng ngươi thành thân chứ hả? Ai nói? Ta chẳng qua mới chỉ thừa nhận ta là con gái thôi, khi nào thì nói là sẽ thành thân!
Ta trừng to mắt nhìn thẳng vào Mã Văn Tài, hầm hầm hỏi hắn ta nói muốn thành thân với hắn lúc nào, Mã Văn Tài bị ta trừng có chút xấu hổ, đưa tay sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng: “Này, tóm lại là chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ đến, ngươi không cần để ý, dù sao, chờ đến lúc ngươi học xong ra khỏi trường thì tự nhiên sẽ biết.”
Ra khỏi trường?
“A Đường!”
“— công tử!”
Không đợi Mã Văn Tài lại gần, Mộc Cận đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy vào xem, nhìn thấy ta ngã sõng xoài trên mặt đất, vội vàng chạy qua nâng ta dậy, lo lắng: “Công tử, công tử, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì hết, công tử nhà ngươi chẳng qua chỉ là trong lúc chạy không may vấp ngã thôi, đừng có chuyện bé xé ra to.” Mã Văn Tài bước tới, đưa tay muốn dìu ta, lại bị ta lùi ra xa, nói: “Ngươi đi trước đi, có việc gì sau này hẵng nói, bây giờ cứ cách xa ta một chút là được.”
“Được rồi, ta nghe người hết, ngươi nói thế nào được thế nấy.” Mã Văn Tài nghe xong t