Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ma Vương Hoàng Hậu

Ma Vương Hoàng Hậu

Tác giả: Cổ Hạnh Linh

Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015

Lượt xem: 134852

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/852 lượt.

húng ta danh phận, tại sao còn muốn chà đạp chúng ta? Ngươi nghĩ rằng bọn ta là kỹ nữ sao" Kỳ thật nàng không phải tức giận Ma vương không cho nàng danh phận, nàng vốn dĩ tức giận thái độ của hắn đối với nữ nhân. Trong mắt hắn, nữ nhân không đáng một xu, nữ nhân đều là công cụ cho hắn phát tiết.
"Ngươi là đặc biệt!" Ma vương bị Hứa Tử chỉ trích chọc tức.
Hứa Tử oán hận trừng mắt nhìn nam nhân đã đoạt sự trong trắng của nàng, hận hắn vô tình cùng lạnh lùng. Nàng không bao giờ muốn dây dưa cùng hắn nữa. Nàng đau buồn cười khổ: "Đặc biệt? Là đặc biệt như nô lệ sao?" Nàng dùng sức đẩy Ma vương ra, lui nhanh về phía sau, khóc kêu to: "Long Nghịch Thiên, ta hận ngươi! Bắt đầu từ hôm nay chúng ta nhất đao lưỡng đoạn!" Nói xong, nàng khóc xoay người bỏ chạy.
"Tử nhi!" Ma vương vội vàng đuổi theo.
Hứa Tử dừng lại, đoạt lấy cây đao từ tay một người thị vệ, đặt trên cổ mình, xoay người đối mặt với Ma vương, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đuổi theo, ta sẽ chết cho ngươi xem!" Nói xong, tay dùng một chút lực, trên cổ nàng lập tức xuất hiện một vết máu hù dọa Ma vương.
"Tử nhi, bỏ đao xuống!" Ma vương không dám tiến lên, sợ Hứa Tử thật sự chết cho hắn xem.
Hứa Tử khóc đỏ hai mắt oán hận trừng mắt nhìn Ma vương, Ma vương bị sự oán hận của nàng làm cho sợ hãi. Hắn không biết tại sao nàng lại hận mình như thế, rõ ràng tối qua nàng cũng rất nhiệt tình.
Biết Ma vương sẽ không đi theo, Hứa Tử mới xoay người chạy trốn khỏi Thiên cung.
Ma vương bất đắc dĩ nhìn Hứa Tử rời đi trước mặt mình.






Ở Ma giới, Hứa Tử không có người thân, nàng chỉ có thể đi tìm Lục Ngọc ở Nội phủ.
Ma vương vừa mới điều động nhân lực tìm Hứa Tử, hiện tại Hứa Tử lại vừa khóc vừa chạy tới Nội phủ. Phong Tử Do mặc dù rất tò mò nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ để cho Lục Ngọc an ủi tiểu nữ nhân đang thương tâm này. Ma vương đã sủng hạnh Hứa Tử, chuyện này không thể qua mặt Nội Phủ. Vì Nội phủ chuyên quản chuyện nội vụ hoàng cung chính là chuyện sinh hoạt cá nhân của Ma vương. Hắn nghĩ rằng Ma vương sủng hạnh nàng xong lại không có danh phận nên nàng đâm ra thương tâm thất vọng.
Hứa Tử khóc nức nở cầu Lục Ngọc mang nàng về Nhân gian. Lục Ngọc do dự nhìn Phong Tử Do, thấy Phong Tử do lắc đầu. Nàng bất đắc dĩ nói: "Nếu Vương biết ta thả ngươi đi, ta sẽ chết rất thảm".
Hứa Tử khóc mệt rồi từ từ bình tĩnh trở lại. Nàng nói: "Cho dù không về Nhân gian được ta cũng không muốn về Thiên cung, ta muốn ở chỗ này của ngươi". Nàng không muốn gặp lại nam nhân đáng ghét ki
Lục Ngọc cùng Phong Tử Do nhìn nhau trao đổi ý tứ, Lục Ngọc do dự hỏi: "Ngươi cùng Vương đã xảy ra chuyện gì? Là vì..." Lục Ngọc chần chờ nửa ngày rồi hỏi tiếp: "Là vì Vương không cho ngươi danh phận sao?"
Không nói tới chuyện thỉm, nói tới hắn liền nhớ tới Hứa Tử đã đoạn tuyệt với hắn. Ma vương hung hăng một cước đá bay công chúa Ngọc Linh ra ngoài cửa.
"A!" Công chúa Ngọc Linh đau đớn kêu một tiếng rồi ngất xỉu.
Ngọc San bị hắn đánh cho đầu hoa mắt váng (mắt nảy đom đóm), chỉ có thể nằm chờ chết.
Ma vương bỗng nhiên thu tay lại, hắn dữ tợn đẩy ngã Ngọc San xuống đất, hung hăng nói: "Ngươi muốn danh phận?" Hắn cười lạnh: "Được, Bổn vương sẽ cho ngươi danh phận! Từ bây giờ ngươi sẽ là Ngọc Phi của Bổn vương, sau này Bổn vương sẽ từ từ tra tấn ngươi!" Nói xong, Ma vương ngoan độc đá nàng mấy đá mới phất tay áo bỏ đi.
Ngọc San lệ chan chứa, khó nhọc lê thân thể đi tới nâng Ngọc Linh dậy, nàng bị thương không nhẹ, vừa đi tới chỗ liền té xỉu.
Hứa Tử không biết chỉ vì bênh vực kẻ yếu mà hại tỷ muội Ngọc San gặp nạn. Hứa Tử ở trong Nội phủ đóng cửa không ra ngoài, vốn dĩ không biết chuyện của tỷ muội Ngọc San. Lục Ngọc và Phong Tử Do cũng không dám nói cho nàng biết, sợ nàng lại đi tìm Ma vương tranh cãi.
Ma vương biết Hứa Tử ở Nội phủ, mỗi ngày hắn đều đến mấy lần nhưng Hứa Tử nhất quyết không chịu gặp hắn. Nếu hắn cưỡng ép nhìn nàng, nàng nói nàng sẽ chết cho hắn xem làm hắn sợ tới mức không dám làm gì cả
Ở Đại sảnh Nội phủ, Ma Vương phiền muộn đi tới đi lui, trong lòng hắn rối rắm, nhớ tới Hứa Tử chỉ trích cùng hận hắn, cơn thịnh nộ trong người lập tức muốn bùng nổ, hắn không nghĩ mình sai lầm, hắn vẫn một mực cho rằng đó là lỗi của công chúa Ngọc San. Không phải tại cô ta nói gì đó với Hứa Tử thì Hứa Tử sẽ không chỉ trích cùng hận hắn, lại nhất đao lưỡng đoạn với hắn. Ba ngày, đã ba ngày rồi hắn chưa nhìn thấy Hứa Tử!
"Bổn vương muốn giết cô ta!" Đột ngột, Ma vương gầm lên, cuồng nộ chuẩn bị rời đi.
"Vương" Phong Tử Do vội vàng ngăn Ma vương lại, khuyên ngăn: "Vương muốn đi giết Ngọc Phi sao? Nếu để Hứa cô nương biết, Vương còn có thể xin nàng tha thứ sao? Huống chi Vương đã truyền chỉ sắc phong công chúa là Ngọc Phi."
Nghe vậy, Ma vương dừng lại. Hắn cuồng nộ gào lên: "Chẳng lẽ Bổn vương phải tha cho ả ta sao? Nếu không có ả ta, Tử nhi sẽ không dứt khoát với ta!" Cái con hèn hạ kia, dám nói bậy trước mặt Tử nhi làm cho Tử nhi hận hắn, làm hại hắn hiện tại không thể thấy nàng.