
Tác giả: Cổ Hạnh Linh
Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015
Lượt xem: 134847
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/847 lượt.
San tâm đầu ý hợp, thành toàn cho bọn hắn thì có gì không tốt? Trừ phi...". Nàng ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: "Trừ phi ngươi luyến tiếc Ngọc San muội muội. Nếu thật sự là như thế, ta sẽ không quản nữa, cho ngươi mỗi ngày đến Di An cung ngủ." Trong mắt nàng lóe lên tia cảnh cáo, chỉ cần ma vương đồng ý, nàng lập tức rời khỏi hắn. (BB: ma vương sợ vợ....hắc hắc....)
Nha đầu này! Ma vương thầm thở dài, thật sự là bất đắc dĩ. Chẳng bao lâu sau, sự cố chấp, nói một không hai của hắn thật sự đã bị hạn chế. Ai kêu hắn yêu thương nàng làm gì. "Bổn vương trong lòng chỉ có mình ngươi". Từ ngày có nàng, hắn đối với nữ nhân khác thật sự là không khơi dậy nổi hứng thú, cho dù là thiếu nữ tuyệt sắc.
Hậu cung ma nữ của hắn toàn bộ đều chuẩn bị an bài xuất cung, đều được về nhà, mặc cho phụ huynh an bài chuyện lập gia đình.
Biết không thể tiếp tục tra cứu tội lỗi của Ngọc San cùng Tỷ Hiền, nếu không trong lòng tiểu nữ nhân này tuyệt đối không từ bỏ ý đồ. Dù sao hắn đối với Ngọc San cũng không có cảm tình, để nàng ở lại trong cung, chỉ cảm thấy chướng mắt. Về phần vấn đề mặt mũi, Hứa Tử nói đúng, mặt mũi thì làm sao có thể so sánh với tánh mạng. Nghĩ đến chuyện này, Ma Vương mới giật mình nhận thấy lòng mình đang thay đổi, trở nên không hề vô tình, cũng đang học cách khoan dung. Nhớ tới lời nói của Thái Thượng Lão Quân, chỉ có nha đầu kia mới có thể khắc chế hắn. Khó trách lão gia hỏa kia hào phóng như vậy, lại có thể tặng tiên đan cho Tử nhi, là vì muốn nàng lâu dài kiềm chế hắn, để cho Thiên đình mất đi một kình địch, làm cho thế gian không còn bị ác ma nhấn chìm xuống bùn lầy đen tối.
Ma vương nhìn tám vị đại thần, trầm giọng hỏi: "Các khanh gia, các khanh cho rằng là nên khoan dung hay là vẫn nên truy cứu?"
Tám người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ thật sự không nghĩ tới việc Vương có ý định tha tội cho hai người đó. Cuối cùng trưởng lão thay mặt mọi người nêu ý kiến, "Xin tùy ý vương xử lý". Là phi tử của Vương, vương còn không truy cứu thì bọn hắn phận làm thần tử thì cần gì phải quá khắt khe? Huống chi Hoàng Hậu có tâm muốn thành toàn, nếu Vương thật sự muốn xử lý hai người, Hoàng Hậu cũng nhất định sẽ dốc toàn lực ngăn cản, đến lúc đó, chỉ sợ hai phu thê lại cãi nhau. Hoàng Hậu đang có có bầu, không thể giống như trước, nếu như cả ngày cứ lấy nước mắt rửa mặt, lỡ sinh ra Hoàng tử cả ngày khóc lóc, bọn hắn chắc chắn sẽ càng đau đầu hơn. Tất cả mọi người đều khẳng định, Hoàng Hậu chính là Ma Vương chi mẫu trong truyền thuyết, cho nên đứa trẻ trong bụng nàng chắc chắn sẽ là đại Ma Vương kế vị, bọn hắn nếu muốn an lành sống quá ngày, tốt nhất là đừng làm cho đại Ma Vương kế vị lãnh khốc vô tình giống lão cha.
"Ngày mai Bổn vương sẽ tự mình mang theo Hoàng Hậu đi quân doanh." Bỏ lại một câu như dội bom, Ma Vương kéo Hoàng Hậu ra khỏi chính điện.
Trở lại phòng của hai người, Hứa Tử quay người lại, ôm Ma Vương thật chặt. Sau khi ăn tiên đan của Thái Thượng Lão Quân, tuy rằng ôm hắn vẫn không có cảm giác nhiệt độ cơ thể con người, chỉ là không biết như thế nào lại cứ muốn ôm lấy hắn, vẫn giống như đang ôm lấy một khối băng vậy. "Cám ơn ngươi đã buông tha Ngọc San cùng Thiếu tướng".
Ma Vương ôm nàng, thản nhiên nói: "Trước kia Bổn vương thương tổn Ngọc phi, hiện tại, đem nàng tặng cho một nam nhân dám yêu nàng, cứ coi như là Bổn vương bồi thường cho Ngọc phi đi".
Hứa Tử ngẩng đầu, cảm động rơi nước mắt, nam nhân này đã thay đổi, hắn thật sự thay đổi, vì nàng mà thay đổi.
Cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của nàng, Ma Vương nói: "Đừng khóc, thấy ngươi khóc, tâm của Bổn vương tựa như bị đao cắt, rất đau." Hắn hôn trên mặt của nàng, sau đó hôn lên môi của nàng.
Hứa Tử khé nhón chân lên, ôm cổ của hắn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn.
Ma Vương khó kìm lòng nổi, tay sờ tiến vào bên trong xoa ngực nàng, vì nàng mang thai mà có vẻ đầy đặn hơn. Hắn muốn nàng, nhưng mà ma y nói trước tháng thứ ba nếu sinh hoạt vợ chồng sẽ rất dễ đẻ non, cho nên hắn chỉ có thể nhịn. Khẽ rời tay ra, nhẹ nhàng đẩy nàng ra, chấm dứt nụ hôn trong quyến luyến.
"Đừng có ngừng". Hứa Tử đỏ mặt giữ chặt tay hắn, nàng cũng muốn hắn.
"Nhưng mà...", Ma vương trong người nóng muốn bùng cháy, nhưng ánh mắt có chút lo lắng.
"Không có việc gì đâu". Hứa Tử lôi kéo hắn đi đến trước giường, đem hắn đẩy ngã trên giường, nàng chủ động nằm lên hắn.
Nàng thật sự cho hắn cảm giác hoàn toàn mới, làm cho Ma Vương rốt cuộc không thể khắc chế, thầm nghĩ thôi thì phóng túng một lần, chắc là sẽ không có việc gì .
Việc Vương muốn dẫn Hoàng Hậu đến quân doanh nhanh chóng lan truyền, khiến cho quân doanh nháo nhác ầm ĩ. Bọn hắn cũng không biết Vương vì cái gì đột nhiên đến đây, còn mang đến vị Hoàng hậu mà bọn hắn chưa từng được ra mắt. Nghe nói Hoàng Hậu là một nhân loại xinh xắn lanh lợi, tâm địa thiện lương, rất được Vương yêu thích.
Những Ma nữ từng bị thị tẩm, sau bị đưa tới làm quân kỹ, nghe được tin tức này, vừa hận Vương vừa thấy hiếu kỳ về vị Hoàng Hậu này, cũng có vô hạn đáng tiếc. Nếu Hoàng Hậu sớm một chút đi vào Ma