80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên

Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên

Tác giả: Lục Xu

Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015

Lượt xem: 1341058

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1058 lượt.

đọc sách, anh không muốn làm, nhưng khi cô ở chỗ này, anh cảm giác như mình tràn đầy sinh lực, đúng là rất thần kì.
Nghê Thiên Ngữ dạy cho anh xong, anh cũng đưa cô về.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã sang lớp 12 rồi, Mạnh Diên Châu vẫn mỗi ngày đưa cô về nhà, không khỏi tại sao, cũng không thèm nghĩ rốt cuộc đây đại biểu cái gì, có ý nghĩa gì. Hôm nay Mạnh Diên Châu đưa Nghê Thiên Ngữ về nhà, giống như xưa, nhìn cô vào chung cư xong thì anh liền rời đi, Nghê Thiên Ngữ đứng ở nơi đó nhìn anh đi xa. Cô không ghét anh, thực sự không, dù là lúc bắt đầu đi làm gia sư cho anh, cô cố ý đi hỏi qua về anh. Thiếu niên hư hỏng trong lòng thầy giáo, thành tích kém, thích đánh nhau, cô chỉ muốn đi ứng phó mấy ngày, chưa hề nghĩ tới việc dạy lâu thế này, coi như vì muốn kiếm tiền học đại học, cô cũng không muốn làm khó mình.
Nhưng sau…… bản thân cô bây giờ cũng không nghĩ ra, bọn họ làm sao phát triển tới bây giờ, cũng không ai nói thẳng ra quan hệ của nhau như thế nào, một phần tình cảm bí ẩn dấu trong lòng, rồi lại hiểu được. Trong lớp cũng có hội bạn nói giỡn, nhìn thấy Nghê Thiên Ngữ là nói vị kia nhà cô tới đây, mặc dù cô làm ra vẻ mất hứng, nhưng cô thực sự không tức giận. Thậm chí bởi vì chuyện này, thầy giáo cũng lén lút đi tìm cô, cô phủ nhận có quan hệ gì khác ngoài quan hệ bạn học với Mạnh Diên Châu, lúc phủ nhận kia, cô lại cảm thấy có lỗi với anh.
Bóng dáng của Mạnh Diên Châu đã sớm biến mất ở cửa chung cư, cô xoay người chuẩn bị về nhà, thời gian này phải làm cơm, nếu như Nghê Tử Nhứ trở lại phát hiện cô còn chưa nấu cơm, nhất định sẽ tức giận. Nghê Tử Nhứ thích đánh chửi cô, nhưng cũng có lúc đặc biệt, không phải ngày ngày hành hạ cô, huống chi bây giờ cô cố ý giảm bớt số lần xuất hiện trước mặt Nghê Tử Nhứ, nói tóm lại là bình an vô sự.
Cô xoay người, đã nhìn thấy Nghê Tử Nhứ đứng cách mình chưa đầy 5 mét, sắc mặt cô tối tăm. Chỉ cần một giây, Nghê Thiên Ngữ cũng biết, ngày hôm nay của cô sẽ không dễ chịu.
“Tao đang tò mò xem sao dạo này không thấy mày đâu, thì ra là quyến rũ đàn ông.” Nghê Tử Nhứ nhìn cô chằm chằm, trên mặt hiện vẻ giễu cợt.
“Mẹ không cần ở chỗ này xử oan cho con.” Nghê Thiên Ngữ nhanh chóng về nhà, không hy vọng đợi ở chỗ này, không muốn bị người ta vây xem, cô biết Nghê Tử Nhứ nhất định sẽ dùng nhiều loại ngôn ngữ để cho cô khó chịu.
Nghê Thiên Ngữ không có lỗi, Nghê Tử Nhứ vừa về đến nhà là mắng cô, nhỏ tuổi đã bắt đầu quyến rũ người khác, nhất là thấy cái loại học sinh nam ít tiền, mắng cô không liêm sỉ. Nghê Thiên Ngữ muốn mở miệng phản bác, nhưng cô biết nếu mình phản bác, sẽ làm Nghê Tử Nhứ nổi giận hơn, cô kiên nhẫn chờ đợi Nghê Tử Nhứ mắng xong. Nghê Thiên Ngữ chán ghét ánh mắt này của Nghê Tử Nhứ, giống như không tiếng động chỉ trích cô, huống chi ánh mắt của Nghê Thiên Ngữ tràn đầy quật cường, giống như bất kể bà đánh chửi Nghê Thiên Ngữ như thế nào, Nghê Thiên Ngữ vẫn thế.
Nghê Tử Nhứ cực kì tức giận, lấy đồ gì đó bên cạnh ném vào Nghê Thiên Ngữ. Nghê Thiên Ngữ cũng bướng bỉnh, căn bản không tránh, để cho Nghê Tử Nhứ ném.
Ánh mắt của Nghê Thiên Ngữ có ý tố cáo, khiến Nghê Tử Nhứ nhớ lại cặp mắt chỉ trích mình trong cơn ác mộng kia, bà bất chấp tất cả nhào tới Nghê Thiên Ngữ, đánh cô.
Đêm đã khuya, tất cả đều dừng lại. Nghê Thiên Ngữ cuộn tròn, giờ phút này giật giật tay, mỗi lần Nghê Tử Nhứ nổi giận, cô đều theo bản năng bảo vệ mặt mình, không phải cảm giác mặt mình quan trọng cỡ nào, chỉ biết mặt không bị thương, cô mới có dũng khí ra cửa.
Toàn thân đau nhói, không biết là có phải đau trong lòng không. Cô đứng lên, liếc mắt nhìn cảnh vật trong phòng, tìm cây chổi dọn dẹp sạch sẽ.
Nghê Tử Nhứ đã rời đi rồi, mỗi lần Nghê Tử Nhứ hành hạ xong thì đều quát đuổi Nghê Thiên Ngữ biến đi, bây giờ Nghê Tử Nhứ tức giận xong thì lại thích rời đi, đem căn phòng trống không lại cho Nghê Thiên Ngữ. Trước kia cô cảm thấy bị đuổi ra là chuyện bi thảm nhất, giống như không nhà để về, lưu lạc bên ngoài, không có người thân, không có sự ấm áp. Bây giờ cô mới hiểu được, cảm giác ở lại đây, còn thê thảm hơn, chỉ có thể ở trong căn phòng lạnh lẽo, không có nhiệt độ, thậm chí còn có điểm giống như nhà tù.
Một đêm này Nghê Thiên Ngữ suy nghĩ tới nhiều thứ, không có đáp án, đầu của cô rất loạn. Thì ra là cô không phải là tâm địa sắt đá, Nghê Tử Nhứ mắng cô là tiện nhân, nói cô là một con hàng, đi quyến rũ đàn ông, đứa con gái không biết liêm sĩ.
Cô nghĩ làm gì có người mẹ nào đi chửi con gái mình như vậy, sau đó cô lại cười, mẹ cô không phải mắng cô như thế sao?
Ngày hôm sau, Nghê Thiên Ngữ quyết định đi tới chỗ của Mạnh Diên Châu, cô không phải là muốn cậy mạnh, chỉ là cô không có điện thoại di động, không cách nào liên lạc với Mạnh Diên Châu, nếu như muốn thông báo cho anh, vẫn phải đi tới chỗ của anh, dứt khoát dạy thêm cho anh.
Mặt trời rất lớn, cô cũng cố gắng đi tới. Thật ra dọc đường đi cô đều nghĩ rằng có nên đi hay không, lúc ở nhà cũng rất do dự, lúc đến nhà trọ của Mạnh Diên Châu, đã chậm hai tiếng so với bình thường rồi.