
Tác giả: Mộ Vân Già
Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341687
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1687 lượt.
được thoải mái hơn rất nhiều.
"Đợi anh đến đón, hôm nay ra ngoài ăn cơm nhé"
"Không cần, anh nói cho tôi địa chỉ, tự tôi đến đó." Tử Ca vội vàng cướp đường, cô không có thói quen được đưa đi đón về.
Mộ Diễn nghe giọng nói trong điện thoại, môi mỏng nâng lên. Cô lại trốn nhưng anh vẫn có biện pháp vây cô lại bên mình.
Lúc Tử Ca đi đến đó thì đã muộn, cô cúi đầu vội vàng xông vào bên trong, nghiêng người đi qua lại đụng phải một người, ngẩng đầu lên cô định nói một câu xin lỗi nhưng lại kinh ngạc không thôi, "Chung Nham?"
Người đàn ông bên cạnh quay đầu, trong trí nhớ của cô, anh ta vẫn vậy, có điều khi nhìn thấy anh ta trong lòng Tử Ca rất bình tĩnh, "Sao lại đến chỗ này?"
"Minh Châu muốn ăn đồ ăn ở đây, tôi mua một phần đem về cho cô ấy." Chung Nham giơ giơ túi đồ trong tay, khóe mắt anh ta có ý cười nhu hoà. Tử Ca không nghĩ họ sẽ còn gặp lại nhau.
Minh Châu không phải người đã nghiện từ lâu, tuy nhiên cai nghiện giống như hành hạ người ta đến chết vậy, nhưng dù sao bây giờ tình trạng sức khoẻ của cô ta đã tốt hơn rồi.
Trong tay Mộ Tình có thứ gì đó, Mộ Diễn tìm được và giao hết cho Tử Ca, Tử Ca giao lại cho Minh Châu để tự cô ta tiêu hủy, dĩ nhiên đó là một vết thương dài, hi vọng theo thời gian nó sẽ lắng xuống, cô ta có thể kiên cường hơn.
"Bây giờ cô ấy như thế nào rồi?"
"Rất tốt, đang trong quá trình hồi phục. Khi nào cô ấy hoàn toàn hồi phục, chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ khi đó cô nhớ tham gia nhé"
Khoé miệng Tử Ca nở nụ cười xinh đẹp, cô nâng cao mày, có chút kinh ngạc nhưng lại cảm thấy đó là điều bình thường nên xảy ra, cô đưa tay ra nắm tay Chung Nham, "Chúc mừng."
Một câu, dễ dàng kéo ra khoảng cách giữa hai người, anh ta gật đầu thăm hỏi, sau đó Chung Nham tiếp điện thoại vội vàng rời đi, Tử Ca xoay người đi vào trong, lại gặp Mộ Diễn đang đứng ở cửa trong, hai tay anh ôm ngực, Đôi mắt màu đen yên tình nhìn chằm chằm Tử Ca, ánh mắt bình tĩnh, nhìn không ra anh đang giận hay vui.
Bữa tối vô cùng yên tĩnh, Mộ Diễn không nói lời nào, Tử Ca cũng biết nên nói gì, vẫn là Mộ Diễn thiếu kiên nhẫn, anh thò người ra bắt lấy bàn tay Tử Ca, "Hạ Hạ, rốt cuộc còn muốn bày vẻ mặt không tự nhiên này đến khi nào? Đối với người khác em có thể cười vui, vì cái gì đối với tôi em lại không thể cười?"
Tử Ca kinh ngạc, "Tôi không có."
"Em có."
". . . . . ."
Trầm mặc nửa ngày, Tử Ca nghiêng đầu đi nhìn ra bên ngoài, "Mộ Diễn, tôi vĩnh viễn không còn khả năng sinh con, cho dù như vậy, chúng ta vẫn có thể ở chung một chỗ sao?"
Đây là vấn đề khắc sâu trong lòng cô, từ nhỏ cô đã được giáo dục, đối với người phương Bắc họ rất xem trọng con cái để nối dõi, cô không phải người cổ hủ nhưng một cặp vợ chồng không thể có con liệu có thể sống cùng nhau không.
Lời cô vừa nói ra khỏi miệng, nó như xé rách miệng vết thương trong lòng cô, máu tươi chảy đầm đìa. Mộ Diễn đem đầu cô đặt lên vai mình, "Tôi không thèm để ý."
Nước mắt tràn ngập trong hốc mắt, Mộ Diễn, anh không thèm để ý, chỉ có tôi để ý.
Mộ Diễn đưa Tử ca về nhà, dọc theo đường đi hai người không nói gì, trong lòng Tử Ca phiền phức nhớ lại lời nói của Mộ Diễn , không phải cô không cảm động, chỉ là hạnh phúc tới quá đột ngột, cô chưa có khả năng tiếp thu.
Không tới một tháng, công ty của Tử Ca được sát nhập với một công ty lớn khác. Nhưng khác lạ ở chỗ mọi người đều không rõ đó là công ty nào, vì đó là một công ty mới cho nên tổng giám đốc của họ đích thân tới đây đón làm việc.
Người đàn ông toát lên vẻ lạnh lùng cuốn hút, trên môi nở một nụ cười, mỗi bước chân nâng lên hạ xuống đều thể hiện khí thế của anh, "Thư kí Hạ, thông báo với tất cả mọi người chuẩn bị họp."
Khóe mắt anh hiện lên ý cười mê hoặc thu hút ánh nhìn của cô, một lúc sau Tử Ca sững sờ hoàn hồn, cuống quít chạy đi an bài.
Đêm hôm trước, anh nói, Hạ Hạ, tôi hận không thể cùng làm việc với em mỗi ngày.
Hoá ra, đúng là như vậy.
Tâm tình cứng rắn mỗi ngày đều mềm mại hơn.
Sau khi cuộc họp kết thúc, cô ở trong phòng Mộ Diễn. Hai mắt cô khép hờ bên trong khẽ dao động, Mộ Diễn không có ý định buông tha cho cô, hai tay anh để trên vai cô, anh cúi người xuống, đốt lên nụ hôn kích tình, hai tay trượt xuống, cánh tay của cô bị anh ép chặt, mãi cho đến khi bàn tay to đang nắm lấy eo cô buông xuống, người đàn ông tiến lên phía trước một bước, Tử Ca bị ép từng bước từng bước lùi về phía sau, cho đến thân thể cô chạm vào chiếc bàn tròn, điều đó chứng tỏ cô không còn đường lui.
Trong ánh mắt người đàn ông là một mảng tối, giọng nói của anh khàn khàn, anh dán lên tai cô thở nhẹ kích thích mọi giác quan của cô, Tử Ca cảm thấy toàn thân nóng lên, cô đè lại cánh tay của người đàn ông, "Nơi này là chỗ làm việc."
Khóe mắt người đàn ông xếch lên, "Tôi cảm thấy ở đây rất tốt, em đừng kêu thành tiếng sẽ không ai biết chúng ta đang làm gì."
Hai trán đối chọi nhau, đôi mắt nhìn thẳng tắp vào con ngươi mượt mà của Tử Ca, tiếng nói của anh trầm thấp, mê hoặc, dụ cô mắc mưu, "Hạ Hạ, tôi nhịn nhiều sẽ hỏng mất."
Bàn tay của anh thăm dò vào vạt