
Tác giả: Mộ Vân Già
Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341688
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1688 lượt.
áo của cô có ý đồ xấu, Tử Ca chế trụ tay anh, trên mặt đỏ bừng, hai mắt cô tỏ vẻ giận dữ, cô đẩy tay anh ra, xoay người né tránh.
Cửa ban công đóng lại, Tử Ca sửa sang quần áo, lấy lại vẻ mặt lúc đầu, đi thu dọn đồ.
Mộ Diễn nhìn cánh cửa đóng lại, anh mạnh mẽ ngã người xuống ghế, một tay vò tóc phiền toái, thân thể bị trêu chọc khó có thể bình phục lại, cô đã sớm lấy mạng anh rồi.
Nhưng một lát sau, anh vẫn phải đi theo cô, đành phải làm khổ chính mình, anh vui vẻ chịu đựng. Xem ra bị Lã Phương nói trúng rồi, tiến vào cuộc sống của cô như bị một cái lưới buộc chặt lấy mình, lúc nào cũng chỉ mong cô nhoẻn miệng cười.
Nơi này là một chỗ tốt, anh lấy việc công làm việc tư, Tử Ca nhìn người đàn ông ngồi đối diện bàn làm việc của mình, nhịn không được gân xanh nổi lên, "Nơi này không phải địa bàn của anh."
Trong mấy ngày nay, tổng bộ liên tục đưa các thủ tục đến để anh kí, Chương Tiểu Hiền còn gọi điện thoại lên án cô.dienndannLeeQuyyDonn
Người đàn ông không hề để ý, "Để bọn họ tự lo liệu, có gì quan trọng đâu"
"Có gì quan trọng đâu? Vì người chạy không phải anh!" Cô nghĩ muốn giậm chân vài cái, lúc nào nói chuyện với anh cũng như ông nói gà bà nói vịt.
Liếc đống văn kiện trên bàn, Mộ Diễn nhíu mày nhìn Tử Ca, "Theo tôi trở về không tốt hơn sao."
"Tôi không trở về."
"Vậy thì tôi để bọn họ tiếp tục chạy!"
. . . . . .
"Mộ Diễn!" Ai đó đang gầm thét.
"Hoặc là, tôi cho em lựa chọn phương án thứ hai, gả cho tôi, có được không?"
Tử Ca xách túi đi ra ngoài, "Anh làm tăng ca đi, tôi không ở cùng anh."
Phía sau, người đàn ông nhắm mắt đuổi theo, ý cười trên mặt càng đậm, "Không cần vội, sáng mai nhìn lại, chúng ta cùng đi, tôi đưa em về."
Xe rẽ qua hai cái ngõ, Tử Ca nhíu mi, "Không phải anh nói đưa tôi về nhà sao?"
"Đúng, về nhà."
Quả thật họ đang về nhà, nhưng không phải nhà của Tử Ca, mà là nhà của Mộ Diễn, vừa vào cửa, người đàn ông khẩn cấp đem Tử Ca đặt ở ván cửa, mùi hương đặc biệt của anh bao trùm lên người Tử Ca. Cô như bị thiêu đốt , trong ánh mắt không giấu được vẻ bối rối.
Môi mỏng của Mộ Diễn phủ lên ánh mắt cô, "Hạ Hạ, tôi không đợi được nữa."
Nụ hôn của anh mang theo nhiệt độ, anh hôn lên mi mắt, chóp mũi, môi, một đường từ cổ trượt xuống, động tác của anh vừa mềm vừa nhẹ, tay dùng lực nắm chặt bàn tay cô, toàn thân Tử Ca căng thẳng không dám động, người đàn ông trước mặt là người mà cô yêu thương, thế nên thân thể cô càng khó thả lỏng hơn.
Tiếng nói dụ hoặc của người đàn ông vang bên tai cô, chợt tay anh trượt xuống, từ trong túi quần lấy ra một vật, Tử Ca cảm thấy chớp lóe trước mắt, một chiếc nhẫn kim cương đã tiến vào ngón áp út của cô.
Anh nói với cô, "Hạ Hạ, em là của tôi, mặc kệ em có cự tuyệt hay không, người đàn ông của em chỉ có thể là tôi."
Bá đạo mà nói, nếu không phải miệng anh gắt gao che miệng cô, cô sẽ không biết anh đang khẩn trương, bàn tay anh nắm chặt tay cô, lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh.
Hạ Hạ, tôi không cầu hôn, bởi vì tôi không dám chắc em sẽ chấp nhận tôi. Đây là điều duy nhất khiến Mộ Diễn khủng hoảng, cho nên, mặc dù việc cầu hôn là chuyện quan trọng, anh cũng cam tâm tình nguyện bỏ qua, chứ không thể bỏ qua cô cả đời được.
Hốc mắt Tử Ca rưng rưng, thông minh như cô, dĩ nhiên hiểu rõ ẩn ý của anh.
Cô kiễng hai chân, hai tay đặt lên cổ của anh, đôi môi đỏ mọng đặt lên môi anh. Người đàn ông có thân hình cao lớn dừng động tác lại, trong ánh mắt có sương mù thể hiện vẻ vui sướng.dienndannLeeQuyyDonn
Cuồng nhiệt, lan tràn cả một phòng.
Vì bị thương nặng, thân thể khó có thể tiếp nạp, Tử Ca không khoẻ, ngón tay cô chế trụ cánh tay Mộ Diễn, ánh mắt mê ly, môi trái tim khẽ nhếch, nụ hôn của người đàn ông rơi vào mí mắt của cô, giọng nói của anh văng tung toé khắp mọi nơi, "Hạ Hạ, thả lỏng."
Mồ hôi trên ngực người đàn ông chảy ra. Mộ Diễn rất vất vả trong việc giúp cô có thể dung nạp mình.
Tử Ca cảm thấy trướng đau khó chịu, cô phụ giúp người đàn ông ở trên, "Còn chưa chuẩn bị tốt sao?"
"Anh nói gì?" Cô có ý đồ khép hai chân lại, phần eo dùng lực một cái, người đàn ông bị cô kích thích run rẩy một trận, cảm giác thoải mái không chịu nổi, động tác của người đàn ông trở nên cuồng mãnh.
Hai tay Tử Ca dùng lực bấu víu lên bờ vai của anh, ngón tay hung hăng chế trụ đầu vai anh.
Mộ Diễn cảm thấy đầu vai đau nhức, anh biết cô đến.
Hạ Tử Ca ôm lấy phần lưng của Mộ Diễn, run rẩy một hồi.
Toàn thân cô buông lỏng, cũng không nghĩ muốn động.
Mộ Diễn lấy hai tay cô ra cười yếu ớt, "Thoải mái?"
Cô lười biếng nằm úp sấp trên vai anh, hai tay ôm chặt cổ anh, không cho mặt mình đối mặt trực tiếp với anh. Da mặt cô có dày, cũng không dày như người ở trên.
Tử Ca mệt mỏi ngủ thật say, bị buông ra người đàn ông lăn lộn khó ngủ, một đêm tắm nước lạnh vô số lần, cô gái bên cạnh ngủ say sưa, khóe miệng nhếch lên nụ cừơi hạnh phúc.
Buổi sáng, cô mở to mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt mình.
Lông mi cô khẽ chớp, ngón tay vuốt khẽ chân mày của anh, sáng sớm yên tĩnh như v