Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Tác giả: Mộ Vân Già

Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341644

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1644 lượt.

ngồi trước mặt
Hai người trò chuyện với nhau thật vui, lời nói của hai người khiến Tử Ca từng bước chân chìm xuống đáy
"Tôi mấy ngày trước thấy hình của Hạ Tử Ca trên báo chí, đó là cô ta sao? Hoá trang như vậy khiến tôi không nhận ra còn tưởng rằng trùng tên trùng họ. Đã từng là tiểu thư Hạ gia thanh cao, kiêu ngạo kia mà" Trình Lan cặp mắt khôn khéo giàu kinh nghiệm, là phóng viên ở Đàm Thành, cũng từng là bằng hữu tốt của cô
" Đáng đời cô ta, bị người ta lấy ra làm cái đệm đỡ lưng mà không biết, hơn nữa ánh hào quang nhiều năm qua của cô ta đến đây kết thúc rồi" Hạ Minh Châu từ trước đến nay nhu nhược, trong đôi mắt lại có một tia tá ác, nhấc ly cà phê nhấp một ngụm
"Cô ta cũng là chị gái thân thiết của cô mà, đem người ta đẩy đến mức đường cùng, thật là nhẫn tâm"
Minh Châu ánh mắt đột nhiên buộc chặt, cô ta trợn mắt nhìn Trình Lan một cái "Nói hưu nói vượn cái gì, ban đầu những lời đó là chính tai cô nghe được, còn ghi âm làm chứng, tôi làm sao có bản lĩnh đẩy cô ta tới con đường này, là do bản ghi âm đó giúp đỡ thôi"
Trình Lan câu môi cười " Mượn tay chị gái của mình đẩy cha mình vào tù, tôi thật không rõ Hạ gia các người xảy ra chuyện gì, nhưng với tôi thì không sao, tôi chỉ thu tiền làm việc mà thôi"
Trong cái xã hội này tiền là quan trọng nhất
" Đúng rồi, cô cùng Chung Nham sao rồi, sắp kết hôn sao?"
Minh Châu tròng mắt tối đen, nắm chén cà phê ngón tay hơi dùng sức, sau đó âm thầm thu hồi " Ba vừa trở về, phải chờ thêm một thời gian nữa" Hạ Minh Châu chỉ cần nghĩ tới Chung Nham cả ngày nhắc đến Hạ Tử Ca lại thấy khó chịu.
Nhớ tới hôm đó ở nhà trọ, Hạ Tử Ca vùi trong ngực Chung Nham, anh cẩn thận ôm cô ta, thậm chí cô đến cửa Chung Nham cư nhiên không để cho cô đánh thức Hạ Tử Ca, cẩn thận che chở . Chung Nham chưa bao giờ đối đãi với cô như vậy, Hạ Minh Châu xinh đẹp khả ái mắt đóng băng, cô hít sâu để cho mình thu hồi tâm tình
Hạ Tử Ca, tôi sẽ không để cho cô trở lại lần nữa. Chung Nham là của tôi, thậm chí tất cả tài sản của ba đều là của tôi
"Ba cô ra tù?" Trình Lan kêu lên "Bên phía truyền thông của Đàm Thành lại không có tin tức gì, đã từng là nhân vật lớn ở Đàm Thành, tin tức này nếu truyền ra ngoài lập tức sẽ nổ tung"
Tại sao tin tức này lại không thổi lọt qua đây?
Hạ Minh Châu mắt liếc nhìn Trình Lan đang hăng hái vui vẻ "Câm miệng của cô lại, nếu như muốn sống yên ổn, coi như không biết "
Trình Lan ngượng ngùng ngậm miệng, hai người lại hàn huyên lung tung, Hạ Tử Ca đã không muốn nghe nữa. Hai người kia, một người đã từng là bằng hữu tốt nhất của cô, một ngừơi từng là đứa em khả ái mà cô thương yêu nhất
Ban đầu chính bằng hữu tốt nhất của cô thừa dịp cô say rượu liên tục đặt những câu hỏi, rồi cắt ghép đăng tin lên báo
Nhất thời lúc đó tài sản của Hạ gia đang bấp bênh không tìm được cách ứng phó, cô ta lại tiết lộ tất cả kế hoạch ra ngoài, khiến họ tổn thất hàng ngàn vạn, ở trước toà còn đem đoạn ghi âm tố cáo ba cô
Nhưng thì ra hết thảy mọi chuyện Minh Châu đều biết, như vậy Chung Nham nhất định cũng biết đúng không? Các người muốn nhìn tôi đau đớn thống khổ? Tại sao vậy?
Cô thậm chí tin tưởng, ba cô nhất định đều biết hết mọi chuyện, thủ đoạn của Hạ Minh Châu đều do ông ấy sắp đặt, lúc đó cô chỉ lo đi giải thích, không suy nghĩ gì hết
Cô chỉ biết là khi ba nhìn cô với ánh mắt không thể tha thứ, thì cô cùng mẹ đều bị đuổi ra ngoài, Tạ Phương mắt chứa lệ mắng chửi cô, tát cô một cái không cho cô bước vào biệt thự
Ngôi biệt thự kia là tài sản trước khi cưới của Tạ Phương cho nên không bị tịch thu, đó là tài sản duy nhất còn lại. Hạ Tử Ca thật hận bản thân mình
Cô hai tay trống trơn, cuộc sống lâm vào khó khăn, Tạ Phương bởi vì bị đả kích nên ngã bệnh, tính khí càng ngày càng tệ. Bà ấy vốn không thích Minh Châu nên cũng không cho Minh Châu ở lại
Nhưng mặc dù bà ấy không nhận cô, cô vẫn làm tròn trách nhiệm của một người con
Cô đi ra ngoài tìm việc gặp rất nhiều trắc trở, như có một bàn tay vô hình chặn đường sống của cô. Cô bất đắc dĩ mới đến CK làm việc, ở đây không đòi hỏi lý lịch chỉ cần biết nghe lời
Tử Ca một tay đặt ở bụng,dạ dày mơ hồ đau. Cô toát mồ hôi lạnh, cô không quấy rầy hai người, đi thẳng ra ngoài coi như cô chưa từng nghe thấy gì, cũng không muốn chất vấn họ
Mộ Diễn dừng xe ở ven đường, thấy Tử Ca đi ra sắc mặ tái nhợt, cô ngăn khóe miệng mỉm cười "Đến chỗ tôi ở đi" Cô mướn chỗ ở, hiện tại tâm tình đang hoảng loạn chỉ muốn quay về đó
Mộ Diễn thiêu mi nhìn cô, đôi môi lạnh mím chặt "Thế nào?"
Đầu của cô tựa vào cửa sổ xe, đáy lòng cùng thân thể đau đớn vô cùng "Cách nơi này không xa, trở về lấy ít đồ"
Trước khi đưa cô đi, Mộ Diễn liếc mắt nhìn phân phó "Buổi tối đến nơi ở của tôi"
Tử Ca không động, đôi mắt có tầng tầng sương mù. Đến nơi, cô vội vã xuống xe. Mộ Diễn nhìn cô chạy đi gấp gáp mà lảo đảo
Cau mày nhìn cả tiểu khu, tường đã tróc sơn, nơi này từng là khu phố sầm uất, bây giờ tàn tạ muốn lái xe vào cũng khó. Sau khi nhìn cô leo lên tầng cao nhất, Mộ Diễn mới rời đi
Đúng lúc