
Tác giả: Mộ Vân Già
Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341576
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1576 lượt.
đi ăn cướp đi? Ba nghìn hai trăm tám mươi nguyên! ! !
". . . . . . Không cần." Vô cùng bình tĩnh sau khi trả lời, vô cùng bình tĩnh cúp điện thoại.
Hạ Tử Ca bình tĩnh sau một giây , dựa vào! Cô như bị điện giật đứng ở trên giường, chống nạnh trợn mắt nhìn một lát. Sau đó, lại như đưa đám đem điện thoại cất đi.
Cả đời cô chẳng dám chi tiêu một đồng. Vậy mà.....
Ánh mắt như tia Laze quét quanh từng góc phòng, Cô không nhìn thấy bất kỳ khoản tiền nào cả. Ở trong lòng muốn đem tám đời tổ tiên của Mộ Diễn thăm hỏi một lần.
Hạ Tử Ca chấp nhận cầm lên bộ quần áo tả tơi hôm qua, quần lót không mặc được, áo sơ mi rớt hai cái nút áo ở ngực, miễn cưỡng vẫn có thể khoác lên người.
Cầm lấy điện thoại di động đã 11 giờ rồi, điện thoại có bốn cuộc gọi nhỡ, có ba cuộc là của Dung tỷ , một số xa lạ. Hạ Tử Ca trước tiên điện lại cho Dung tỷ .
"Tử Ca, xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua Chung thiếu giận dữ, tuyên bố nơi nào có cô thì không có hắn. Bất kể cô đã đụng chạm rất nhiều người ở CK, nhưng chưa bao giờ tới mức này, CK không thể giữ cô ở lại nữa, mấy ngày nữa tôi sẽ tính toán rồi trả lương cho cô. Cô đừng tới, tránh việc bị bọn chúng làm loạn."
"Tôi biết. Dung tỷ, phiền chị có thể giúp em liên lạc với Mộ thiếu được không? Cho hắn ta ăn một bữa, sáng dậy lại không thấy một tờ chi phiếu nào, thật quá đáng"
Hạ Tử Ca dùng thanh âm cực kỳ mềm mại nói xong, không để ý bên kia trầm mặc quả quyết cúp điện thoại, trong nháy mắt, sắc mặt lạnh băng dọa người.
Chung Nham, được lắm!
Hạ Tử Ca cười lạnh, trên mặt phảng phất sự quật cường, Cô hít thở sâu một hơi, để cho mình tự nhiên mà bình tĩnh. Đúng vậy, Hạ Tử Ca đây không phải là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, có thể đủ bình tĩnh để tiếp nhận nó.
Dọc theo đường đi Hạ Tử Ca lắc lắc eo thon nhỏ, hai vú nửa lộ, trên người tím bầm loang lổ giống như vừa bị người yêu đánh. Cô ngẩng đầu mà bước, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, thỉnh thoảng nở nụ cười đáng yêu đứng ở một bên chờ thang máy.
Mọi chật vật cô đều phải che giấu trong đêm tối, đứng ở trước mặt mọi người Hạ Tử Ca vĩnh viễn kiêu căng nhu nhược , mặc dù cô bây giờ quần áo đủ để nói cho toàn bộ thế giới biết vừa phát sinh chuyện gì, nhưng cô - Hạ Tử Ca vẫn cao ngạo như vậy.
"Tử Ca, trở lại bên cạnh ta." Chung Nham thanh âm từ trong điện thoại di động truyền đến, trong nháy mắt , Hạ Tử Ca cảm thấy không khí chung quanh cũng đọng lại. Cô nắm điện thoại di động, ngón tay hơi dùng sức, trắng bệch.
" Chung Nham, anh cho rằng tôi là đứa trẻ lên ba sao? Đừng có nằm mơ!" Hạ Tử Ca hết sức muốn ổn định thanh âm của mình, nhưng hết lần này tới lần khác lại khống chế không được lửa giận bên trong.
Còn chưa đủ sao, muốn cô không còn đường sống mới an tâm sao?
"Cho dù em không tinh, tôi vẫn mong một ngày, em cam tâm tình nguyện trở về bên tôi."
"Cút!"
"Ba" một tiếng, cô cúp điện thoại ném xuống đất.
Hạ Tử Ca nhìn điện thoại di động vỡ thành từng mảnh, ngón tay cứng ngắc nắm thành quyền. Không có ai có thể uy hiếp được cô, tuyệt đối, không có ai. Bởi vì Hạ Tử Ca đã hai bàn tay trắng.
Quan Hệ Xã Hội Của Tiểu Thư
"Hạ tiểu thư, điều kiện của cô thật tốt quá, ở chỗ này của chúng tôi sẽphải chịu thiệt, thứ lỗi . . . . ."
"Hạ tiểu thư, cô cũng biết, chúng tôi cùng Chung thiếu từ trước đến nay hợp tác rất tốt, cho nên, rất xin lỗi. . . . . ."
"Hạ tiểu thư, điều kiện của cô đang phù hợp yêu cầu của chúng tôi. . . . . . Chờ, tôi nhận điện thoại. . . . . . Xin lỗi, Hạ tiểu thư, xin hỏi, cô cùng Chung thiếu có quan hệ gì?"
. . . . . .
Lần thứ N vấp phải trắc trở, Hạ Tử Ca rốt cục cũng từ bỏ. Cô cho là luôn có kỳ tích, lại phát hiện thì ra là kỳ tích hoá ra chỉ là lừa mình dối người . Ngồi ở hành lang công viên, nhìn lá mùa thu bay xuống, Cô đột nhiên buồn cười, khóe miệng kéo ra, cũng không phải cười, mà là khóe mắt chảy xuống một giọt nước. Nâng cánh tay lên lau đi giọt nước mắt, bộ mặt vui vẻ trở lại, giấu đi sự mất mát trong đôi mắt.
Đều nói mùa thu là kế hoạch lớn nhất của đời người, nhưng đối với cô - một nhân viên phục vụ, mùa này chỉ có lạnh lẻo. Lẳng lặng ngồi chốc lát, cho đến khi trời chiều biến mất, Hạ Tử Ca từ từ đứng lên, đi tới thùng rác, ngón tay nắm một xấp lý lịch, sau một khắc, toàn bộ vứt vào thùng rác.
Nhân viên chuyên nghiệp, hoá ra chỉ là vụn giấy.
Tập đoàn Mộ thị cao vút trong mây, kiến trúc lộ ra vẻ xa hoa quý phái, là một tập đoàn lớn mạnh, đầy đủ về mọi mặt
Mà năm năm trước, chủ tịch tập đoàn Mộ thị từ Mỹ trở về, chỉ có duy nhất một đứa con trai là Mộ Diễn. Vì thế anh đảm nhiệm luôn chức vụ tổng giám đốc
"Mộ tổng, tất cả các hạng mục đã được báo cáo xong, chỉ còn lại thủ tục làm, dự tính ba tháng sau hạng mục có thể khởi động. Đây là toàn bộ hồ sơ của các nhân viên, sau ba thàng sẽ có thông báo tuyển dụng"
Chương bí thư đem mấy văn kiện thả trên bàn làm việc của tổng giám đốc, chờ đợi tổng giám đốc đại nhân xác nhận ký tên.
Mộ Diễn khóe miệng thâm thuý, nhớ lại bộ mặt quật cường kia, hơn một tháng đã qua, anh chưa từ