Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mảnh Vá Trái Tim

Mảnh Vá Trái Tim

Tác giả: Đản Đản

Ngày cập nhật: 04:04 22/12/2015

Lượt xem: 1342173

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2173 lượt.

̣y được!” Trên đời không có vấp ngã nào không thể vượt qua, sau khi suy sụp hết lần này đến lần khác, cô vẫn phải gạt nước mắt bước tiếp.
“Phải nhớ rằng cậu là định mệnh của Hứa Ngạn Thâm, cũng là định mệnh của đứa bạn này đấy!” Phi Phi xót xa.
Cũng lúc này năm ngoái, nửa đêm nửa hôm, Hứa Ngạn Thâm gọi điện thoại cho cô mấy lần.
Chức Tâm lại nhốt mình trong phòng khóc.
Chức Tâm lại đi qua đi lại ở ban công.
Chức Tâm lại ngồi thẫn thờ trong phòng em bé.
Thế là cô thường xuyên nửa đêm tỉnh dậy gọi điện cho Chức Tâm, cố hết sức tìm những chuyện vui trong công việc kể cho Chức Tâm nghe, thường cười đến khi chính mình cũng chảy nước mắt.
……
“Dệt một tấm lưới, bao bọc trái tim của bạn lại, Chức Tâm đang ở đây lắng nghe câu chuyện của bạn.”
Một lá thư của một người bạn đến từ Trùng Khánh viết: Anh ấy là một người bạn của tôi, mỗi lần trời mưa, xe của anh ấy luôn đậu ở dưới chung cư nhà tôi, tấm lòng của anh, tôi hiểu, nhưng mà tôi lại vờ như không hiểu. Thế là lần cuối cùng gặp mặt, tôi nói với anh, khi hồng nhan tri kỷ của cậu là tớ đây lấy chồng, cậu nhất định phải đến sớm đấy nhé. Lần đó, tôi thấy vẻ mặt của anh ấy buồn rười rượi, nhưng vì người yêu của tôi, tôi chỉ có thể coi như không thấy, bởi tình cảm của anh, tôi không thể báo đáp. Hôm đám cưới, anh không đến, tôi cũng không bận tâm. Chỉ đến ngày hôm sau, bạn bè mới nói cho tôi biết, trên đường tới dự đám cưới của tôi, anh ấy đã gặp tai nạn giao thông, mãi mãi rời xa chúng tôi…
—Lam đau thương.
Lam, lúc bạn khóc xin hãy nhìn người chồng đang dùng bờ vai khoan dung của mình để bạn tựa vào như một sự an ủi không lời. Mưa càng lúc càng dữ dội hơn, chính là anh ấy đã cầm ô che cho bạn chống chọi với gió mưa. Bạn rơi nước mắt, anh ấy cũng rất đau lòng. Hãy trân trọng người ở bên cạnh bạn.
—Chức Tâm.
……
“Một tiếng dành cho chương trình Cùng lắng nghe tâm sự sắp hết rồi, cuối chương trình, Chức Tâm xin tặng mọi người một ca khúc với tựa đề Tình yêu chưa từng rời xa.”
“Ngày mai cũng giờ này, Chức Tâm sẽ vẫn ở đây cùng bạn.”
Cô bỏ tai nghe xuống, đóng nguồn âm thanh, hiếu kỳ hỏi Tiểu Ngô, “Sao không có thư của Cô Trúc?” Cô đã lật chồng thư cao ngất tìm tới tìm lui mấy lần, quả thật không có thư của anh ấy.
Làm chương trình đến bây giờ, cô đã hình thành thói quen nhận được thư gửi không định kỳ của Cô Trúc.
Văn phong của anh trầm lắng, những câu chuyện nhỏ trong cuộc sống cũng là những điều cô vô cùng yêu thích. Anh là một người bạn tâm giao.
“Chúng tôi cũng rất rầu rĩ đây, một năm trước, Cô Trúc không gửi thư nữa.” Có lẽ có liên quan đến thu âm cuối cùng của Chức Tâm, sau đó đài phát thanh đành mời một người dẫn chương trình khác tạm thời thay chỗ cô.
Cô cười cười, “Vậy trong chương chình ngày mai, tôi sẽ nhắc đến anh ấy, hy vọng anh ấy có thể nghe thấy giọng nói của người bạn này!”
Thư từ qua lại bao năm, dù có lúc không phải là vì tiết mục, họ cũng trò chuyện rất vui vẻ.
Thu dọn xong công việc hậu kỳ, bước ra khỏi phòng thu âm đã hơn mười một giờ khuya.
Gió lạnh thổi qua, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, cô run cầm cập.
Phía tít trong cùng có tiếng kèn xe, ánh đèn pha chiếu thẳng vào người cô, cô quay lại thì nhìn thấy chiếc Bentley vô cùng quen thuộc đã đậu ở vị trí này từ sáng sớm.
Cô mừng rỡ, chạy tới, “Không phải ngày mai mới về sao?”
Anh mở cửa xe, choàng áo khoác lên cơ thể đang run lẩy bẩy vì lạnh của cô trước, rồi mới trả lời, “Việc ở Hồng Kông đã giải quyết xong nên về sớm hơn một ngày.”
Hứa Ngạn Thâm vuốt ve mái tóc vì để giữ cái thai mà phải nén lòng cắt đi, giờ chỉ mới dài chấm vai, “Chức Tâm, chúc mừng em trở lại với công việc.”
Vừa lên xe, anh đưa cho cô một chiếc bình giữ ấm, “Uống canh đi, giữ ấm cơ thể.” Vừa xuống máy bay, anh đã đến chỗ dì Vương trước, xách theo bình canh nấu sẵn đi đón cô. “Lại uống nữa hả?” Cô nhăn mặt.
Cả năm trời bị anh ép ở nhà nghỉ dưỡng, cân nặng của cô đã gần cán mức năm mươi cân, lúc mang thai bốn tháng, cô cũng chỉ nặng bằng bây giờ mà thôi.
Anh mỉm cười, thoạt nhìn rất hòa nhã, nhưng cô hiểu những lúc anh tỏ thái độ như thế, cô chỉ có thể nghe theo.
Ực ực, mặt nhăn nhó, cô nín thở uống một hơi hết bình canh sườn non đông trùng hạ thảo.
Thật khó uống!
Anh rút khăn giấy lau miệng cô, sau đó hài lòng đón lấy chiếc bình không từ tay cô.
Một năm trước, lúc cô xảy ra chuyện, vì không thể


XtGem Forum catalog