The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mảnh Vá Trái Tim

Mảnh Vá Trái Tim

Tác giả: Đản Đản

Ngày cập nhật: 04:04 22/12/2015

Lượt xem: 1342176

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2176 lượt.

cố địa vị. Dù sao chỉ cần chịu đựng, đợi đến khi ông ta già chết, cô sẽ có tiền.
Nói thế nào, cô bây giờ cũng là quý phu nhân của nhà quyền quý, tất nhiên là phải có phong thái hơn người khác rồi.
Đột nhiên, Vương Đại Lực xồng xộc đi xuống lầu, lúc cô định nở nụ cười dịu dàng, thì một cái bạt tai ập đến.
“Á!”
Cô ngã xuống đất.
“Mẹ, thì ra thai sảy rồi mà còn định lừa lão tử hả!” Vương Đại Lực cầm kết quả chẩn đoán mà cô giấu dưới gối, một cái tát nữa lại giáng xuống.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Cô ôm đầu, cầu xin.
Nhưng ông ta tay đấm chân đá, “Loại gà mái không biết đẻ trứng như mày, lại còn dám lừa lão tử hả!”
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Cô ôm lấy chân ông ta, cầu xin.
Lần trước sở dĩ có scandal với Cảnh cũng là vì cô bị Vương Đại Lực đánh trọng thương, Cảnh vội vàng đưa cô vào bệnh viện.
Nhưng, gã đàn ông trong lúc giận dữ vẫn không ngừng tay, đánh đến nỗi mặt cô đã sưng hết lên.
Thấy sắp đoạt mạng người, một lúc sau, ông ta mới dừng tay.
“Mẹ kiếp, đồ tiện nhân! Không đẻ được sao không nói sớm để lão tử còn tìm con khác đẻ!” Ông ta đẩy cô ra, tức giận sập cửa bỏ đi.
Cô nằm trên sàn nhà, nước mắt không ngừng rơi.
Không sao, đợi Đại Lực nguôi giận, cô còn có trăm phương ngàn kế dỗ dành ông ta, ông ta sẽ gọi cô là cục cưng trở lại.
Cô có bản lĩnh đó, cô làm được!
Nằm trên nền gạch, lạnh lẽo rất lâu, rất lâu sau đó, cô đấu tranh tư tưởng, bò tới chỗ máy điện thoại bàn, gọi đến một số.
Cô rất muốn nghe giọng người đó.
Đối phương nhận điện thoại, cô khẩn cầu, “Anh cả, xin anh cho em nghe tiếng của Lãng Lãng được không?”
Tính ra, con trai cô năm nay cũng đã được sáu tuổi rồi.
Cô đã bao lâu rồi không gặp con? Ít nhất cũng đã năm năm rồi.
“Sao cô lại gọi đến đây?” Trong điện thoại vọng tới tiếng thở dài, rất rõ ràng, cô khiến đối phương không vui.
“Anh cả, em nhớ con…” Nước mắt không ngừng rơi, một số là thật, một số là giả.
“Cô không gặp được Lãng Lãng đâu, còn nữa đừng để em dâu thứ hai biết cô gọi điện thoại đến, nếu không cô ấy sẽ lại đối phó với cô.” Anh cả dặn dò, giọng nói vẫn rất hiền hòa.
Chính vì vợ của Hứa Ngạn Ý nổi cơn ghen, mà nghiệp diễn viên của cô cũng tan tành mây khói.
Vì cô cũng gặp nhiều khó khăn rồi nên anh cả không thể nào hà khắc với cô.
“Anh cả, Lãng Lãng rốt cuộc là con trai của anh hay là của anh hai…” Cô chỉ muốn biết đáp án này.
“Đừng hỏi nữa, được không? Đây là bí mật của Hứa gia chúng tôi.” Nhưng, anh cả từ tốn cắt ngang cô.
Cô nuốt nước mắt.
Ngày nào cô cũng thắp nhang cầu Trời khấn Phật, hy vọng Lãng Lãng là con ruột của anh cả.
Anh cả là người tốt.
Mấy năm nay, mỗi lần gặp chuyện không vừa ý, cô đều muốn nghe giọng nói hiền từ của anh cả.
Giọng anh cả, rất giống Cảnh.
Nhưng, Cảnh bao lâu rồi không nói với cô bằng giọng dịu dàng đó nữa? Cậu lúc nào cũng phê bình cô, bắt cô phải tỉnh ngộ!
Cô không cần, cô biết sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ có rất nhiều tiền!
Cô có con trai, cô còn có con trai, cho dù một ngày giấc mộng giàu sang của cô tan tành, thật sự bị Đại Lực đuổi ra khỏi nhà, cô vẫn còn Lãng Lãng để nương tựa.
Giàu sang, cô nắm chắc trong tay rồi! Con trai, phải lớn mau lên nhé!






Yêu cũng phải học (Hạ Hà ngoại truyện)
Lần đầu tiên gặp Trần Dực Dương, cô cảm thấy người đàn ông này quá nghiêm túc.
Nhưng, chính vì vẻ nghiêm túc của anh mới khiến cô để ý đến anh nhiều hơn.
Đôi mắt anh khá sắc bén, rất giống một người nào đó.
Tình yêu đối với cô mà nói, giống như cây kẹo mút dùng để dỗ dành trẻ con, rõ ràng là đã cầm trong tay, lúc định bóc lớp giấy gói bên ngoài ra thì bị chủ nhân của nó đòi lại, bất luận cô có rộng lượng đến thế nào thì cũng vẫn giống như một đứa trẻ con òa khóc nức nở.
Anh nói, hôn nhân đối với anh chỉ là một món hàng.
Một câu nói vô cùng giống.
Có người cũng nói như thế, cho nên, anh chấp nhận sự theo đuổi của cô, gật đầu trở thành bạn trai cô.
Thế là, lần này, đến lượt cô thỏa hiệp.
Dù sao, cô đã “sống” đến tuổi này rồi, không sinh con nữa thì sẽ quá tuổi, đã coi như là một món hàng, đàn ông đều có hai cái chân, chẳng có gì để phải so sánh cả.
Đêm tân hôn.
Đã quyết định lợi ích của hôn nhân là sinh người thừa kế cho Hạ thị, thế thì những “động tác”, có những “đụng chạm” không thể tránh khỏi.
Chỉ là đêm tân hôn, vẫn xảy ra chút “sự cố”.
Di động của anh không ngừng reo, anh nhận điện thoại, quyết sách của công ty gây tranh cãi, cần anh ra mặt giải quyết.
Cô tưởng anh sẽ tháo thân.
Suy cho cùng, cô chẳng chờ đợi, mơ mộng gì ở cuộc hôn nhân này, mà đây là cơ hội để anh thể hiện “giá trị”.
Nhưng, rất bất ngờ, anh đợi đến trời sáng mới ra khỏi nhà, tối qua, trong suốt cả quá trình, anh không hề làm cho có lệ, trả bài cho xong mà sự cuồng nhiệt và kích thích của hai cơ thể rất rõ ràng.
Tối hôm đó, lần đầu tiên cô kinh ngạc phát hiện ra, chồng cô không giống anh.
Hứa Ngạn Thâm là người việc có lớn thế nào cũng không quan